Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc là máy bay sắp cất cánh rồi, cô cũng thất thần thu lại tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn ra bên ngoài nữa.

Đúng lúc này, chú An của bên cạnh đang nhỏ giọng lầm bầm gì đó.

"Sao cô ta lại quay về..."

Cô ta...

Là người phụ nữ ở ngoài kia sao?

"Chú An, chú quen cô ta đúng không? Cô ta và Cố Gia Huy có quan hệ gì?"

Cho dù biết là mình không nên hỏi, nếu đã chọn tin tưởng anh, thì không nên hỏi những câu vô nghĩa này, nhưng phụ nữ đều mẫn cảm, bảo cô cứ giấu giấu không nói, cô sẽ buồn bực chết mất.

"Cô ta..." Ánh mắt chú An lóe lên, cuối cùng ông ấy nói: "Cô ta chỉ là một người bạn ngày xưa của ông chủ mà thôi, không có gì cả, tôi và cô ta cũng chưa gặp nhau nhiều năm rồi, bất ngờ trông thấy, tôi hơi ngạc nhiên mà thôi."

"Thế à..."

Chắc là bạn bè có quan hệ không thường đây.

Cô nghĩ vậy.

Cô đưa mắt nhìn đất liền, Cố Gia Huy đã đi rồi.

Cô thu lại tâm tư, không dám để cho bản thân nghĩ nhiều nữa.

....

Cố Gia Huy quay người đi ra ngoài, anh hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi lối an toàn, nhưng anh hiểu Lucia là người như thế nào, cô ta cực kỳ cố chấp, nếu mình không đi, thì có khả năng cô ta sẽ cứ đợi ở đó thật.

Cô ta nói không sai, bây giờ sự việc vẫn chưa rõ ràng, anh không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của mình để nhận định những gì cô ta làm.

Vả lại, trong bốn năm đó, đúng là cô ta đã hỗ trợ mình khá nhiều, cũng ăn không ít vất vả cùng anh.

Một thiên kim tiểu thư nguyện ý hạ mình như thế, quả thật anh vô cùng cảm kích.

Nhưng.... cảm kích không thể chuyển hóa thành tình yêu.

Duyên phận của bọn họ đã đứt lâu rồi.

Anh chưa từng do dự, cũng không có chưa dứt tơ lòng, lần này cũng nên nói cho rõ ràng rồi.

Anh đi ra sảnh chính của sân bay, cô ta chờ ở cửa, có chút sốt ruột.

Cô ta không ngừng nhìn vào trong, nhìn thấy anh đi ra, cô ta lập tức bước nhanh tiến lên, cô ta nói: "Anh tới rồi, tôi chờ anh lâu lắm rồi."

"Cô tới tìm tôi làm gì?"

"Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, chẳng phải anh nên nói cho tôi biết, những năm qua anh sống có tốt không à? Anh cũng không hỏi tôi, những năm qua tôi thế nào à?"

"Tôi không có hứng thú, chuyện đã qua đều đã qua rồi, tôi chỉ biết bây giờ tôi và Minh Tâm đều rất tốt."

Minh Tâm...

Gọi thân mật thế.

Trong lòng Lucia căng thẳng, bàn tay nhỏ để ở thắt lưng sớm đã nắm chặt thành nắm đấm.

Nhưng trên khuôn mặt.... lại trông vô cùng nhu nhược, vành mắt hơi ươn ướt.

"Những năm qua... anh nói bỏ là bỏ, nhưng tôi vẫn chưa đi ra, thời gian năm năm tôi vẫn dừng bước không tiến. Anh biết rõ đó là một hiểu lầm, tại sao... vẫn không chịu tha thứ cho tôi?"

"Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi về trước đây, sau này... tốt nhất là chúng ta đừng gặp lại nữa."

Nói xong, anh bước nhanh đi về phía trước.

Lucia nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cơ thể cứng đờ, muốn đuổi theo, nhưng lòng tự tôn của cô ta lại không cho phép.

Lại lần nữa... bị từ chối một cách vô tình.

Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất ở cửa, rồi không thấy nữa.

Đúng lúc này, có người từ khóc khuất đi ra, rồi nói: "Em gái đáng thương của anh, anh ta không nhận tấm lòng tốt của em kìa, chi bằng giao cho anh xử lý, anh sẽ khiến cho anh ta hối hận."

Lucia nghe thấy lời này, trái tim run lên, cô ta quay lại nhìn.

Là Lance....

Sao anh ta lại tới đây.

"Anh cả?"

"Đừng buồn, trên đời này nhiều đàn ông tốt lắm, anh trai tìm cho em một người là được."

"Không, em chỉ cần anh ấy. Anh, sự việc vẫn chưa đi đến bước đường không thể cứu vãn." Lucia vội vàng nói.

Tất nhiên là cô ta biết Lance có ý đồ gì, anh ta chỉ ước gì cho mình liên hôn, trở thành vật hi sinh của anh ta, lôi kéo đồng bọn cho anh ta. Cô ta không muốn như thế, nên mới không thể buông tha Cố Gia Huy. "Anh ấy muốn tập đoàn Cố Thị đặt vững chân ở Manleton, chỉ dựa vào sức của tập đoàn Ôn Thị thì không đủ, còn không quen rất nhiều thế gia bản địa. Em có thể giúp anh ấy, lợi dụng uy tín của gia tộc Caitlin, để cho những thế gia đó nể mặt anh ấy, để cho con đường của anh ấy dễ đi hơn nhiều. Em không tranh công, nhưng chắc chắn

anh ấy sẽ cảm kích em. Đàn ông sợ nhất là mềm lòng, một khi đã mềm lòng, thì sẽ bị phụ nữ nắm chặt trong lòng bàn tay."

"Em tự tin đến thế cơ à? Em chắc chắn anh ta sẽ nhận sự trợ giúp của em ư?"

"Đó là đương nhiên, anh ấy là một thương nhân thông minh, vả lại cái mà em cho anh ấy cũng không phải là ơn huệ lớn gì, anh ấy sẽ nhận."

"Vậy được, anh sẽ đợi tin tốt của em, thời điểm cần thiết thì giải quyết người phụ nữ kia đi, như thế cũng sạch sẽ chút."

"Anh, chuyện này giao cho em xử lý đi, bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, quá khiến cho người khác nghi ngờ. Một khi cô ta xảy ra chuyện, Bonnie chắc chắn sẽ cho rằng là em làm, vậy thì mọi việc mà em làm sẽ đổ bể. Anh, hình như anh trở nên nôn nóng hơn rồi đấy, đói khát không ăn được đậu hũ nóng!"

Lucia nhìn Lance với vẻ nghi hoặc, anh ta luôn là người trầm ổn bình tinh, lòng dạ thâm sâu. Lần này lại nôn nóng sốt ruột, cứ đòi tự nhúng tay vào, này là vì sao?

Đối diện với ánh mắt của em gái, mang theo ý tứ tìm tòi, anh ta sờ cằm, rồi cười nhẹ: "Em đa nghi rồi, anh chỉ muốn giúp em làm một ít việc mà thôi. Được rồi, nếu em đã có tính toán của riêng mình rồi thì anh không lo chuyện bao đồng nữa, chúc em may mắn."

Lance cười híp mắt, trong đôi mắt màu xanh kia ẩn chứa quang mang sâu xa.

Anh ta xoay người rời đi, Lucia nhíu chặt chân mày, cô ta cứ có cảm giác Lance kỳ kỳ, đối diện với chuyện của Bonnie, thì cực kỳ nôn nóng, cứ như thể vội vàng muốn có được gì đó.

Rốt cuộc người anh chỉ biết đến lợi ích này của cô ta muốn làm cái gì đây?

...

Hứa Minh Tâm về nước, Bạch Thư Hân ra sân bay đón, hai cô gái ôm lấy nhau.

"Sao cậu về sớm thế? Không phải cậu bảo là ở đó một tháng sao? Giờ còn chưa đến mà?"

"Bên đấy anh ấy bận lắm, không có thời gian chơi với tớ. Ở Manleton tớ không quen đất với người, về Kinh Đô vẫn tự do hơn."

"Không sao, bạn trai bạn gái cậu đều có hết, bạn trai không ở đây, chẳng phải vẫn còn người bạn gái xinh như hoa là tớ đây à? Tớ mời cậu đi ăn cơm, đi, muốn ăn gì cứ việc nói, tớ mời."

Hứa Minh Tâm gật đầu, cô bảo chú An về trước, buổi tối không cần đến đón mình.

Cô vừa đi ra khỏi sân bay, Cố Gia Huy đã gọi điện tới.

"Em đến nơi chưa?"

"Ừ, vừa xuống máy bay, đang đi ăn với Thư Hân.

"Đi đường chú ý an toàn, đừng uống rượu, biết chưa?"

"Biết rồi." Cô ngoan ngoãn nối, nghĩ đến người phụ nữ mỹ lệ kia, cô không nhịn được hỏi: "Cố Gia Huy, cái người ở sân bay trước đó là ai? Tôi thấy cô ta... có vẻ rất thân với anh."

"Cô ấy là một người bạn hợp tác làm ăn với tôi, sốt ruột muốn bàn hợp tác với tôi, biết tôi ở sân bay liền chạy vội tới."

"Thế à... thế tôi đi ăn cơm trước đây, cúp nha." Cô vội vàng nói, bởi vì trong lòng khó chịu.

Cố Gia Huy nói dối, rõ ràng chú An nói bọn họ là bạn cũ lâu năm, nhưng từ trong miệng anh thì lại biến thành bạn làm ăn.

Cô không dám tiếp tục hỏi tiếp, cô sợ mình không thích nghe câu trả lời mà anh nói. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Thư Hân ra nhìn sắc mặt cô không tốt, cô ấy hỏi với vẻ nghi hoặc: "Sao vậy? Cãi nhau à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK