Mai Lan nghe thấy cầu này, khuôn mặt lập tức tái nhợt không còn tí huyết sắc nào, bà ta há miệng, nửa ngày vẫn chưa nói ra được câu nào, hiển nhiên là bà ta khó mà chấp nhận.
Bà ta đã ngây ra rất lâu, mới tỉnh táo lại, lau khóe mắt rồi nói: "Bác sĩ Lệ... tôi đã được nghe qua tên của cậu từ lâu, cậu rất ưu tú, là một bác sĩ rất giỏi, thật tốt..."
“Dáng người cao to, diện mạo tuấn tú, quả không hổ là người đi ra từ nhà họ Bạch, người nào cũng là người xuất sắc. Tiểu Phong, con mau đi rửa ít trái cây, rồi chia cho bọn họ một ít. Táo ngọt đấy, các cậu không chê thì ăn một ít đi."
"Vâng, cảm ơn bác gái."
Cố Yên nhìn dáng cái vẻ này của Lệ Nghiêm, trong lòng cũng hơi buồn.
Bàn tay anh ta đang nắm thật chặt, bởi vì dùng sức quá mà các khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Cô ấy hơi đau lòng bàn tay nhỏ đưa qua rồi mạnh mẽ đặt vào lòng bàn tay của anh ta.
Lòng bàn tay của anh ta có có vài chỗ có vết, đều là bị móng tay đâm vào.
Cô ấy cẩn thận xoa xoa, cô ấy còn đau lòng hơn cả anh ta.
Cô ấy nắm thật chặt, không dám buông ra một tí nào.
Lệ Nghiệm thấy cô ấy như vậy, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Tâm trạng của Mai Lan rất tốt, bà ta cũng nói rất nhiều.
Bà ta nói chuyện Lệ Nghiêm sẽ không đáp lại, vì không muốn để bầu không khí quả tẻ nhạt và cũng không muốn để Mai Lan buồn, Cố Yên đều nghiêm túc trả lời hết.
Mai Lan rất cảm kích Cố Yên, bà ta có thể nhận ra là cô bé này rất yêu Lệ Nghiêm và luôn giúp bà ta.
Cho dù Lệ Nghiêm không nhận mình, bà ta cũng coi như là không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Mai Lan cũng đến giờ tiệm và uống thuốc rồi.
Lệ Nghiêm kéo Cố Yên đứng lên, anh ta nói: "Chúng tôi phải đi rồi."
"Các cậu phải đi rồi à?"
Khuôn mặt Mai Lan tràn ngập vẻ thất vọng.
"Tiêm thuốc này vào, bà sẽ lầm vào ngủ mê man, chúng tôi có ở lại đi chăng nữa thì sẽ quấy rây bà."
"Mấy hôm nay tôi toàn ngủ, tôi ngủ chán rồi, có thể không ngủ."
"Thuốc này tốt cho cơ thể bà, nghe lời bác sĩ đi." Lệ Nghiệm ôn tồn nói.
Tiền Phong cũng lên tiếng: "Mẹ, mẹ nghe lời con trai mẹ đi!"
Mai Lan nghe thấy câu này, bà ta nhếch môi cười.
Bà ta gật đầu lia lịa như một đứa trẻ con vậy, bà ta nói: "Mẹ nghe lời!"
Lệ Nghiêm kéo Cố Yên quay người rời đi, Mai Lan vội vàng gọi: "Bác sĩ Lệ... ngày mai cậu còn tới thăm tôi nữa không?"
Lệ Nghiêm dừng bước, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Cố Yên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô ấy có thể nhận ra là anh ta đang rối rắm.
Thật lâu sau, Lệ Nghiệm gật đầu.
"Ừm, ngày mai tôi và Yên Yên vẫn tới, bà nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, cất bước rời đi luôn.
Mai Lan vui đến phát khóc.
Đi ra khỏi cổng bệnh viện, Cố Yên còn định khen anh ta dũng cảm đáng khen ngợi, nhưng không ngờ Lệ Nghiêm đã ôm cô ấy vào lòng, cái ôm rất chặt.
Cố Yên bất ngờ không kịp phòng bị, ngã vào trong ngực anh ta, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Anh ta vùi đầu vào hõm vai cô ấy, rồi nói: "Cảm ơn em đã giúp anh ra quyết định, nếu không có thể anh sẽ mãi mãi không bước được một bước này. Anh biết, anh có đưa ra lựa chọn nào thì cũng không sai. Một cái không phụ lòng chính mình, một cái không phụ với lương tâm, anh không thể song toàn. Cảm ơn em, đã đưa ra quyết định thay anh."
"Anh không tách em là được, chẳng qua em không muốn khiến anh có tiếc nuối."
Cố Yên nói nhỏ.
"Yên Yên, cảm ơn em, bao nhiêu năm nay, vẫn luôn đồng hành bên cạnh anh."
"Em vẫn sẽ đồng hành cùng anh cả đời!"
Cố Yên trịnh trọng nói, cô ấy nhất định sẽ làm được. "Lệ Nghiêm, em đã giúp anh, anh cũng phải cho em một tí thù lao chứ nhỉ? Bà Tiền vẫn còn thời gian nửa tháng nữa, chúng ta cưới ngay trong nửa tháng này được không? Sau khi kết hôn xong, là sắp sang năm mới rồi, em qua nhà anh ăn cái tết đầu tiên, được không? Người khác yêu đương, năm đầu tiên là có thể đưa bạn gái về nhà rồi
, em đã ở bên anh bao nhiêu năm, em chưa từng ăn tết ở nhà anh."