"Hai người không đi xuống ăn cơm à? Phía dưới có nước nóng, cũng tiện pha một bình sữa cho đứa bé uống, tôi thấy đứa bé cũng đói rồi."
"À... tôi, tôi xuống ngay đây..."
Người mẹ đó nói lắp bắp, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông nhà mình một cái, cuối cùng cũng không biết hai người nhỏ tiếng thảo luận cái gì ở phía sau, cuối cùng miễn cưỡng đi xuống xe.
Hứa Minh Tâm đang chuẩn bị đi tìm ít đồ ăn, không ngờ người mẹ đó lại gọi mình lại.
"Cái đó... cô có thể bế đứa bé một lát giúp tôi không? Người đàn ông của tôi đi vệ sinh rồi, tôi muốn tìm ít tiền, nhưng tôi đang bế con nên không tiện."
Hứa Minh Tâm nhìn qua, đúng là người đàn ông đó đang đi về phía nhà vệ
sinh.
Cô vội vàng tiến lên, bế đứa bé từ tay người mẹ đó.
Cô còn chưa kịp khen đứa bé trông đáng yêu, không ngờ người mẹ đó đã đẩy mạnh mình một cái, sau đó liền chạy đi.
May mà Cố Gia Huy đang đứng ở đằng sau, vững vàng đỡ lấy cô.
"Cố Gia Huy, bà ta..."
Cô còn chưa kịp nói xong cơ, Cố Gia Huy đã bảo cô ngoan ngoãn chờ ở đây, còn anh thì đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mà cùng lúc đó, cảnh sát cũng bắt đầu hành động, bọn họ chia nhau ra làm hai chiều, một chiều về phía người phụ nữ, một chiều về phía Cố Gia Huy.
Bên trong nhà vệ sinh nam, người đàn ông đó định bỏ trốn từ cửa sổ trên mái kho hàng, nhưng đã bị Cố Gia Huy tóm lại.
Hai người còn đánh nhau to nữa.
Hứa Minh Tâm ở bên ngoài nhìn xung quanh, nhìn thấy bên trong quyền tới quyền lui, cô sợ chết khiếp.
Nhưng người đó nào có phải đối thủ của Cố Gia Huy, không bao lâu sau đã bị khống chế rồi.
Ngay sau đó, hai người đó đã bị bắt, bọn họ cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Cảnh sát tiếp nhận đứa bé từ trong lòng cô, sau khi kiểm tra chứng minh thư của bọn họ, cảnh sát xác nhận hai người này là kẻ buôn người, không phải bố mẹ ruột của đứa bé.
Cảnh sát rất cảm kích với sự phối hợp của Cố Gia Huy, bọn họ bất ngờ nhận được tin báo nguy, nói là trên chiếc xe này có người đang lừa bán trẻ con, liền lập tức nằm vùng ở trạm nghỉ ngơi.
Báo cảnh sát á?
Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, lúc ở trên xe không có ai gọi điện thoại mà.
Nhưng mà cô trông thấy Cố Gia Huy gửi tin nhắn cho Khương Tuấn, cộng thêm biểu hiện vừa rồi của anh, lẽ nào là anh bảo Khương Tuấn báo cảnh sát.
"Là anh đúng không?"
Cổ Gia Huy thản nhiên gật đầu: "Em cũng không ngốc nha."
"Sao anh biết bọn họ là kẻ buôn người?" "Lúc bọn họ phát đồ ăn vặt, tôi đã nhìn túi của bọn họ, bên trong không hề có bất kỳ vật dụng nào của trẻ sơ sinh. Hơn nữa, đứa bé đó đã khóc lâu như thế rồi, nếu mà là bố mẹ ruột, thì đã đau lòng chết đi được rồi, nhưng bọn họ lại chẳng đau lòng tí nào. Bọn họ xin lỗi hành khách rối rít, nhưng đối với đứa con của mình, thì lại thể hiện bình thản."
"Những cái này đều là tin tức xã hội, tôi chưa trải qua bao giờ, không ngờ lần này lại gặp."
"Bọn họ cũng xui thật đấy, không ngờ lại ngồi chung xe với anh. May mà anh thông minh, kịp thời phát hiện bọn họ, nếu không đứa trẻ này đã gặp họa rồi. Anh đã từng nhìn thấy ăn xin chưa?"
"Từng thấy trên ti vi."
"Kinh Đô có rất ít, nhưng tôi biết ở nơi khác có nhiều lắm. Rất nhiều đều là đứa trẻ tàn tật, những đứa trẻ đó vốn lành lặn khỏe mạnh, nhưng bị người ta lừa gạt đem bán đi, bị tra tấn thành như thế, sau đó đi ăn xin kiếm tiền cho bọn người xấu đứng sau."
"So với bọn họ, hình như tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Tôi có thể khỏe mạnh lớn lên như này, hình như cũng không có gì phải oán giận. Nếu tôi không lớn lên
nhà họ Hứa, chưa chắc tôi đã gặp được anh, có chỗ lợi có chỗ hại, không phải sao?"
"Em nghĩ được như vậy, tôi rất vui. Em mau đi ăn chút gì đó đi. Chẳng phải em đã đói rồi sao?"
"Chắc chắn đồ ăn ở đây không chú trọng vệ sinh... tôi sợ anh..."
"Tôi nghĩ tôi có thể ăn một ít, tôi đã vào viện hai lần, chắc là đã đủ kháng thể rồi."
"Nhưng mà..."