Ôn Thành ngẩn người nhìn Bạch Thư Hân, cô ấy giống như một đứa trẻ, ôm chặt món đồ chơi mà mình thích nhất, không chịu buông tay.
Anh ta thoáng giấy ra một chút, cô ấy liền cảm nhận được, cô ấy lầu bầu biểu đạt bất mãn.
"Cô... quần áo của cô vẫn... vẫn chưa..."
Hình như tật nói lắp của anh ta càng nghiêm trọng hơn rồi, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, đầu lưỡi như buộc lại vậy.
Trong cổ họng như nhét sợi bông, không phát ra được thanh âm.
"Khát... tôi muốn uống nước..."
"Cô... cô không buông ra, sao tôi đi... đi rót nước cho cô..."
"Tôi... tôi đi một lúc... được không?"
"Thế anh phải về mau đấy."
Cuối cùng Bạch Thư Hân thả tay ra.
Ôn Thành bế cô ấy lên, tính bế cô ấy lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng quần áo của cô ấy vẫn chưa cài hết cúc, cổ áo có ba cúc áo chưa cài, cúi đầu nhìn một cái là có thể nhìn thấy da thịt hơi phiếm hồng kia.
Anh vội vàng quay mặt đi, hít thở sâu hai cái.
Nhưng không khí hít vào phổi, cũng cháy bỏng.
Khó khăn lắm anh ta mới bế cô ấy lên được giường, rót cho cô ấy một cốc nước, cô ấy vội vàng uống ừng ực.
Sau đó cũng quên luôn nắm tay anh ta, lúc này Ôn Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đắp chăn cho cô, đang chuẩn bị xoay người đi, không ngờ Bạch Thư Hân ở đằng sau đột nhiên bật khóc giống như một đứa trẻ.
Cô ấy cuộn mình thành một đoàn, ôm chặt chăn, bất lực mà lại chật vật.
"Tại sao."
"Tại sao không cần em? Có phải em đã làm không tốt chỗ nào không, nên anh mới không thích em?"
Ôn Thành nghe thấy tiếng khóc yếu ớt này, hô hấp căng thẳng.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thư Hân, nước mắt lăn xuống, làm ướt gối.
Anh ra rút khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô ấy.
Cô ấy rất xinh, mặt trái xoan, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da cũng rất đẹp, trắng nõn hồng hào như trứng gà bóc.
Cô ấy khóc ẩn nhẫn, hàng mi đầy nước mắt, giống như một viên thạch anh trong sáng óng ánh vậy.
Cô ấy... đã chịu tổn thương chuyện gì sao?
Người đàn ông mà cô ấy thích, không thích cô ấy?
Anh ta không biết nguyên nhân và kết quả, cũng sẽ không hỗ trợ.
Ngón tay anh ta cứng ngắc, động tác có chút máy móc, do dự hồi lâu, mới lấy dũng khí VỖ nhẹ lên lưng cô ấy.
"Là em không tốt chỗ nào sao?"
Bạch Thư Hân cố chấp hỏi câu này, tựa hồ không có được đáp án, cô ấy sẽ không cam tâm.
Ôn Thành suy nghĩ, rồi nói: "Tôi... tôi không thấy cô có chỗ nào... cô có chỗ nào không tốt cả?"
"Cô... cô xinh xắn, lại rất giỏi, ai ai cũng sẽ thích cô, đúng không?"
"Lừa đảo, anh cũng không thích tôi, anh chỉ coi tôi là em gái... lừa đảo..."
Ôn Thành biết rõ câu này không phải là nói với anh ta, nhưng anh ta vẫn không nhịn được giải thích.
"Tôi... tôi không lừa cô, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô."
Có lẽ là câu nói này đã có tác dụng an ủi, Bạch Thư Hân dần yên tĩnh xuống.
Sau khi Ôn Thành thấy cô ấy đã lâm vào giấc ngủ say, anh ta cũng thở phào một hơi.
Anh ta ở bên cạnh trông rất lâu, thấy cô ấy không có dấu hiệu tỉnh lại nữa, anh ta mới hơi yên tâm, sau đó anh ta đóng cửa lại, đi ra sô pha phòng khách.
Anh ta đi xuống lầu mua cồn và miếng dán vết thương, sau đó xử lý qua loa một chút.
Đêm nay anh ta không có ngủ ngon, toàn mơ mơ màng màng.
Mãi đến gần sáng, Bạch Thư Hân không thể gây ra tiếng động nữa, anh ta mới yên tâm ngủ.
Ánh bình minh chiếu vào căn phòng, ấm áp hòa thuận.
Bạch Thư Hân cảm nhận được ánh sáng chói mắt, cô ấy khó chịu nhíu mày.
Đau...
Đau quá!
Đầu đau quả, giống như có một trăm người tí hon đang đánh nhau ở bên trong vậy.
Cô ấy mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn hoàn cảnh bên trong căn phòng.
"Hům?"