"Cô làm cái gì vậy?"
Lệ Nghiêm ngăn Bạch Thư Hân, rồi nói: "Thư Hân, không được vô lễ, cô ấy là cộng sự của anh. Ngoài ra, cô ấy còn là em gái của Cố Gia Huy, tên là Cố Yên. Vừa nãy các em đã gặp rồi đúng không?"
"Cái gì?"
Bạch Thư Hân và Hứa Minh Tâm đồng thanh.
Bạch Thư Hân ngạc nhiên vì Cố Yên là cộng sự của Lệ Nghiêm, còn Hứa Minh Tâm ngạc nhiên vì Cố Yên lại là em gái của Cố Gia Huy.
Em gái...
Đợi đã!
Nhà họ Cố có bốn người con, lớp trên là ba đứa con, nhận nuôi một đứa con gái.
Đến bây giờ, cô vẫn chưa từng gặp mặt, cũng ít khi nghe thấy Cố Gia Huy nhắc đến.
Cố Yên nhiều năm ở bên ngoài, hóa ra là đi vào quân đội, hơn nữa còn ở cùng chỗ với Lệ Nghiêm.
Thế vừa rồi... tại sao cô ấy lại phải hung hăng như vậy?
"Đây chính là người em gái ruột đó của anh à? Trông không tệ, thân thủ cũng khá được, không hổ là đời sau của nhà họ Bạch. Anh trai cô thường thường nhắc đến cô, hôm nay xem như tôi đã gặp được rồi. Không ngờ cô và chị dâu tương lai của tôi lại là bạn thân, còn tôi và anh trai cô thì vừa là cộng sự vừa là chiến hữu, thật có duyên nhỉ?"
Cố Yên vươn tay ra, Bạch Thư Hân nhìn chằm chằm, cuối cùng cứng ngắc bắt tay với cô ấy.
Cô ấy chợt nhớ tới những lời mà Lệ Nghiêm nói lần trước, anh đã gặp được một người, không biết có hợp hay không.
Lẽ nào người đó chính là Cố Yên sao?
Những năm mà bọn họ xa cách, Lệ Nghiêm đã sớm chiều ở chung với Cố Yên sao?
Vừa nghĩ đến như thế, trái tim Bạch Thư Hân co rút đau đớn. Thế cho nên thất thần, quên buông tay, ngược lại nắm càng ngày càng chặt.
Cố Yên phát hiện, không khỏi khẽ nhíu mày, sau đó buông ra.
"Em gái anh sao vậy?"
Cố Yên nghi hoặc hỏi.
"Em ấy không khỏe, anh đưa em ấy về trước. Anh đã đọc báo rồi, có vẻ đây là việc nhà của các em, thế anh không tiện xen vào nữa."
"Ừ, anh về trước đi, em và anh Gia Huy đi thăm bố xong, sẽ đi tìm anh."
"Được."
Nói xong, Lệ Nghiêm liền dẫn Bạch Thư Hân rời đi.
Đi vào thang máy, chỉ có hai người bọn họ.
Bạch Thư Hân giãy ra khỏi tay của anh ta, cố nén nước mắt, cố gắng hỏi anh ta với ngữ điệu bình thường nhất: "Trước đó anh nói là anh đã chọn được người, chính là cô ấy, đúng không?" "Đúng, bọn anh rất hợp nhau, nếu thật sự bảo anh tìm một người cùng đồng hành trong quãng đời còn lại. Anh nghĩ, phải là cô ấy. Nhưng anh cũng biết, từ sau khi bố mẹ qua đời, em chỉ có một mình anh là người thân cùng chung dòng máu, trong lòng em sẽ bất an, sợ sau khi anh cưới vợ thì không cần em nữa. Không sao, anh có thể đợi, em là bệnh tâm lý, anh có thể chờ em khỏi bệnh."
Bạch Thư Hân nghe được lời này, trái tim đau đớn khắc khoải.
Bệnh tâm lý gì chứ, cô ấy không sợ anh ta bỏ mặc mình, mình sẽ trở thành cô nhi.
Mà là...
Cô ấy yêu anh ta! Nếu như yêu anh ta là một loại bệnh, thì cô ấy sớm đã bệnh nguy kịch rồi.