Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như không có... cô ấy thật sự lo rằng mình thua không còn mạnh giáp. 

"Đi thôi, anh đưa em về." 

Lệ Nghiêm khẽ đặt bức ảnh xuống, quay người nói. 

Ngày hôm sau Hứa Minh Tâm mới biết là Bạch Thư Hân đã đi rồi, điện thoại không ai bắt máy, tài khoản mạng xã hội cũng không ai đăng nhập. 

Ngoại trừ ngẫu nhiên có cập nhật, chứng minh cô ấy ở ngoài bình an, không thì có thật sự tưởng là cô ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi. 

Rõ ràng hôm qua cảm xúc của Bạch Thư Hân có điểm bất thường, lúc đó cô đã nhận ra thì nên dỗ dành cố ấy mới phải. 

Nếu cô mà dỗ dành tốt, có khi Bạch Thư Hân sẽ không đi nữa. 

Cô có chút tự trách, tâm trạng của trở nên rất tệ. 

Cả một ngày trời, cô làm bài tập một cách hồ đồ. 

Cố Gia Huy thật sự không nhìn tiếp được nữa, anh đã bố trí lịch trình cho cô. 

"Tôi... tôi phải đi nước Y tham gia đêm hội từ thiện cùng với bác gái á? Có nhầm không vậy?" Hứa Minh Tâm nhìn thư mời, cô trợn tròn mắt, ngạc nhiên chỉ vào mũi mình. 

"Lúc đầu tôi cũng không định để em đi, sợ em khó ứng phó. Nhưng nhìn dáng vẻ của em bây giờ, em nên đi ra ngoài giải sầu đi." 

"Nhưng mà... chẳng phải tôi vừa đi Giang Châu cùng anh đó sao?" "Cái này khác, em tham 

gia cái này nó trợ giúp cho giá trị con người em. Hằng năm, đêm hội từ thiện này sẽ được tổ chức và bình chọn nhân vật hoạt động từ thiện công ích có sức ảnh nhất toàn cầu. Mặc dù không tổ chức ở trong nước, nhưng độ hot ở trong nước cũng không hề giảm. Năm nay, Thẩm Tuệ được đề cử là đại sứ hình ảnh từ thiện toàn cầu, tỉ suất hấp dẫn rất 

cáo, nếu em đi cùng với bà ấy, thì em chỉ có lợi thôi." 

"Ngoài ra, tôi sẽ không đi cùng em, tập đoàn có rất nhiều việc quan trọng, tạm thời tôi chưa đi được. Nhóc, em phải tự chống đỡ đó." 

Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, trong lòng lộp bộp một chút. 

Cố biết tấm lòng của Cố Gia Huy, anh muốn nâng cao thân phận của mình lên, như thế thì sau này cô sẽ không bị người ta tùy tiện bắt nạt nữa. 

Nhưng... 

Cố Gia Huy không ở bên cạnh cô. 

Anh không có ở đó, mình như mất đi người đáng tin cậy, còn chưa ra cửa cơ mà trái tim đã bắt đầu bất an rồi. 

"Tôi... tôi không đi có được không, đột nhiên tinh thần tôi đã lên cao gấp trăm lần, sức sống bắn ra bốn phía, vừa nãy chẳng phải anh còn bảo anh không định để tôi đi sao?" 

Hứa Minh Tâm tận lực cầu xin. 

Cô sợ mình còn chưa lên máy bay, chân đã mềm nhũn rồi. 

"Thiệp mời này là tối qua Thẩm Tuệ cử người đưa tới, hoạt động này có sức ảnh hưởng rất lớn, em là người mới thì khó mà đối phó. Chỉ cần em được truyền thông đưa tin, thân phận của em sẽ có chỗ khác. Tôi cũng là muốn tốt cho em, cho nên em phải đi." 

"Nhưng mà..." 

"Nhóc, đứng bên cạnh tôi đúng là rất vất vả, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của em hiện tại, tôi cũng rất thương em. Nhưng tôi hết cách rồi, nói ra thì có vẻ tôi hơi Vô dụng. Tôi không muốn sau này em bị người ức hiếp, nhưng không thể đánh trả. Tôi cũng sợ khi tôi không ở bên cạnh em, có người coi em là quả hồng mềm" 

"Cho dù em không ở cùng một chỗ với tôi, nhưng chỉ cần em nhấc lên quan hệ sâu xa như này với nhà họ Ngôn, ở Kinh Đô này sẽ không mấy người dám động vào em. Để tốt cho em, tôi đành phải nhẫn tâm thôi." 

Lúc đầu, Hứa Minh Tâm còn định nhõng nhẽo. 

Nhưng sau khi nghe được những lời này, cô ngoan ngoãn ngậm miệng, Cố Gia Huy không chỉ vì bản thân mình, phần nhiều hơn là anh vì cô. 

Đứa con gái không được yêu thương của nhà họ Hứa, cái nhãn này giống như gông xiềng, trói lên người cô, giống như là phán tử hình vậy. 

Quá nhiều người nói cô không xứng với Cố Gia Huy, cần thân phận không có thân phận, cần. tài hoa không có tài hoa. 

Trình Hoa làm ra nhiều chuyện ầmĩ như vậy, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc cho cô. 

Người khác muốn một bước lên trời còn không có cơ hội, còn cô thì không cần cố gắng, Cố Gia Huy đã chuẩn bị xong hết thảy rồi. 

Đường đã trải tốt rồi, vậy mà cô lại sợ lên đường trẹo chân sao? 

Hứa Minh Tâm, mày đúng là không có tiền đồ!! 

Cô nắm chặt nắm tay nhỏ, hít thở sâu một hơi: "Được, tôi đi, cho dù là núi đao biển lửa tôi cũng đi." 

"Nhưng mà... anh không đi thật à? Anh nhẫn tâm biệt ly với cô gái dễ thương là tôi đây lâu như vậy sao? Nghĩ đến ban đêm cô tịch vắng vẻ, nghĩ đến nỗi chua sát ăn cơm một mình, nghĩ đến." 

"Nghĩ cái đầu em ý!" Cố Gia Huy không khách khí chặn lại lời cô, sau đó gõ mạnh vào đầu CÔ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK