Cô ta là hoa hồng, làm cho người tiến lên, nhưng lại khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào.
Cô ta là bông hoa hồng có gai, hơn nữa đã đâm lên là có độc.
Cô ta là hoa hồng có gai, hơn nữa còn có độc.
Cuối cùng Lucia đã chọn một chàng trai người gốc Hoa, người đàn ông đó hưng phấn cực kỳ, anh ta tiến lên quỳ một gối xuống, rồi đưa tay ra.
Anh ta khiêm tốn như vậy, Lucia lại vẫn như cũ chẳng thèm ngó tới anh ta, cô ta còn liếc qua anh ta với ánh mắt ghét bỏ, rồi mới miễn cưỡng đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta, đi xuống sân nhảy với anh ta.
Âm nhạc vang lên, chỉ có bạn đang khiêu vũ.
"Mẹ nuôi, cô ta là ai vậy?" Lucia. Đức. Caitlin. Qúy tộc nổi tiếng ở Manleton. Theo truyền thuyết trước kia là công tước cha truyền con nối, sau này đã hủy bỏ tước vị, nhưng địa vị của gia tộc bọn họ vẫn không thể lay chuyển. Gần trăm năm mới xuất hiện, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, phát triển thần tốc ở Manleton. Hơn nữa thủ đoạn rất
cường thế, lũng đoạn sản nghiệp tập đoàn cỡ lớn ở Manleton, vươn rất sâu."
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hiểu ngay, đây chẳng phải chính là cái gia tộc theo lời nói của Cố Gia Huy hay sao?
Tại sao Thẩm Tuệ biết rõ như vậy, nhưng Cố Gia Huy lại không biết đối phương là ai.
Xem ra, cũng có chuyện mà Cố Gia Huy không biết.
"Gia tộc... Caitlin này... lợi hại lắm sao?"
"Không ai biết chi tiết, con tưởng tượng một chút đi, đêm hội từ thiện mà toàn thế giới coi trọng, là nhà cô ta đầu tư tổ chức, có thể thấy đây là thân phận cỡ nào."
"Mẹ có nghe qua một tin tức, là chồng mẹ nói, ông ấy bảo gia tộc Caitlin và Cố... thôi bỏ đi, toàn là tin đồ vô căn cứ, không có chứng cứ thôi."
Thẩm Tuệ nói được một nửa, muốn nói lại thôi.
Chuyện này quá phức tạp, cũng chỉ có Ngôn Dương biết, đừng nói cho Hứa Minh Tâm biết thì hơn, tránh để có suy nghĩ lung tung.
Hứa Minh Tâm nghe không rõ lắm, cô cũng không để ý.
"Cô ấy đẹp thật đấy, có cô ấy ở đây, con cảm thấy người bên cạnh đều ảm đạm thất sắc. Cũng không biết người đàn ông như thế nào có thể đứng cạnh cô ấy, con không ngờ nước ngoài có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy, hình như con bị kích thích rồi"
"Xinh đẹp cũng không phải vấn mạnh nhất của phụ nữ, có người là mặt mỹ nữ tâm địa rắn rết, vậy thì khuôn mặt đẹp thì cũng có tác dụng gì cơ chứ?" Thẩm Tuệ thản nhiên nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô cảm thấy rất có lý.
Một khúc còn chưa kết thúc, Lucia đã kêu ngừng rồi, cô ta ghét bỏ rút tay về rồi nói: "Dừng ở đây thôi."
Nói xong thì trực tiếp quay người rời đi, thái độ đối với người đàn ông đó có thể gọi là cực
Nhưng mà người đàn ông đó cũng không để ý, trái tim anh ta vẫn kích động mà đập thịch thích thịch.
Sau khi đi ra khỏi sàn khiêu vũ, cô ta gặp người vừa nói mình và cô Lucia đã cùng nhảy một khúc.
Lucia xoay người rời đi, cô ta lạnh lùng hạ lệnh với người bên cạnh: "Anh ta làm tôi mất hứng rồi, tối nay xử lý đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện nữa."
"Vâng, cô ba."
Người bên cạnh cung kính nói.
Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Tuệ dẫn Hứa Minh Tâm rời đi, nhưng mà cô vẫn chưa tìm thấy Cố Gia Huy.
Gọi điện thì điện thoại tắt máy.
Hứa Minh Tâm bảo Thẩm Tuệ về khách sạn trước, đợi lát nữa cô sẽ gọi taxi về sau.
Cô đứng ở cửa hội sở đợi.
Ban đêm ở Manleton rất lạnh, mấy hôm trước lại rơi một trận tuyết và một trận mưa đá, đến giờ cũng chưa hoàn toàn tan hết, buổi tối là lạnh nhất.
Hứa Minh Tâm khoác áo khoác to, lạnh run cầm cập ngồi trên bậc thang cuộn mình thành một đoàn, vậy mà vẫn không thể xua đuổi cái lạnh.
Cô gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, hy vọng anh mở máy lên là có thể nhìn thấy tin nhắn mình gửi. Rốt cuộc anh đã đi đâu? Liệu anh có còn ở hội sở, có phải nhân viên nội bộ có việc phải
làm, cho nên anh phải nán lại rồi không?