"Hứa An Kỳ, tôi biết trước đây chúng ta có rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến lớn cô toàn bắt nạt tôi, tôi cũng không phản kháng được. Bây giờ tôi có năng lực rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ là muốn làm kẻ thù với cô. Nếu cô hòa nhã với tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm khó cô. Nhưng mà cô lại nhỏ nhen, cô không hòa nhã được với tôi."
"Bây giờ cô biến thành cái dạng này, cũng là cô gieo gió gặt bão, không trách được người khác! Nếu cô không ác độc như vậy, cuộc sống hiện tại của cô sẽ rất tốt đẹp. Không phải là tôi hại cô, mà là chính cô từng bước dồn cô đến tình cảnh như hiện tại!"
"Cô bớt ở đấy thao thao bất tuyệt, nói hươu nói vượn với tôi đi! Hứa Minh Tâm, tôi sẽ không tha cho cô, tiện nhân, cô xuất thân thấp kém, cũng muốn leo lên đầu tôi. Chẳng qua cô tìm được một núi dựa tốt hơn tôi mà thôi, người đàn ông của cô có bản lĩnh, người đàn ông của tôi thì không có bản lĩnh mà thôi!"
Hứa An Kỳ không phục là cô ta thua, cô ta đẩy hết mọi vấn đề cho nguyên nhân khách quan.
Cô ta chưa bao giờ nhận là lỗi của mình.
Sao cô ta lại có lỗi cơ chứ!
Cô ta là hòn ngọc quý của nhà họ Hứa, thì nên cao cao tại thượng, sao có thể bị một đứa con riêng dẫm lên đầu chứ?
Cô ta không chịu được cái cảm giác này, cho nên dù là dốc hết sức, cô ta cũng phải kéo cô xuống.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Hứa Minh Tâm sống yên!
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô cười xùy một tiếng, giống như là nghe được chuyện cười lớn vậy.
Cô lạnh giọng nói: "Hứa An Kỳ, cô đừng quên, trước đây cô và Cố Tử Vị chưa công khai yêu đương. Người mà ông Cố muốn là cô, là cô đã chọn Cố Tử Vị, từ bỏ Cố Gia Huy, đẩy tôi ra khi tôi vừa qua sinh nhật mười tám tuổi!"
Lời này làm cho Hứa An Kỳ á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy...
Cố Gia Huy xuất sắc như thế, vốn dĩ là ở trước mặt cô ta, dễ như trở bàn tay.
Nhưng, cô ta đã chọn Cố Tử Vị.
Lúc đó chẳng ai ngờ được rằng, Cố Gia Huy vừa xấu vừa cổ quái sẽ biến thành dáng vẻ này ở hiện tại, trở thành nhân vật phong vân, khiến cho người ta nghe tiếng sợ vỡ mật.
Sắc mặt Hứa An Kỳ tái nhợt, không nói ra được một câu nào.
Đúng lúc này, cửa truyền tới giọng nói của Cố Gia Huy.
"Nếu trước đây Hứa Văn Mạnh mà đưa cô ta lên giường tôi, tôi bảm đảm là tôi còn không thèm liếc mắt một cái, rồi tôi trả về y nghuyên. Hứa Văn Mạnh đưa cô ta tới, là muốn sỉ nhục tôi phải không?"
Lời này vừa nói ra, Hứa An Kỳ tức đến nỗi cả người phát run, khuôn mặt trở nên độc ác dữ tợn, cô ta nhìn hai người chằm chằm.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì cũng rất bất đắc dĩ, khó khăn lắm cô mới bình ổn được cơn giận của Hứa An Kỳ, anh nói bâng quơ một câu, chỉ sợ sẽ khiến cho Hứa An Kỳ hận mình thấu luôn.
Đúng là thêm dầu vào lửa, không ngại bận rộn mà!
"Không phải tôi bảo em chờ tôi sao? Sao em tự đi vậy, cô ta có làm em sợ không?"
Anh ôm lấy Hứa Minh Tâm, dịu dàng nói.
Hứa Minh Tâm rất muốn lườm anh một cái.
"Cút, hai người cút hết cho tôi!"
Hứa An Kỳ phát điên, cô ta ném hết đồ trên tủ đầu giường xuống đất.
Bây giờ cô ta đang trong tình cảnh gì?
Nhà họ Hứa không ai lo, nhà họ Cố cũng không ai lo, thảm hại không chịu nổi.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại thu được cả danh và lợi, còn có một Cố Gia Huy bảo vệ hộ tống.
Cô ta không cam tâm, sao cô ta cam tâm được cơ chứ?
Con bé ngày xưa bị mình tùy ý bắt nạt, bây giờ vượt lên đầu mình, cô ta nhịn thế nào được đây?
Hứa Minh Tâm nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Hứa An Kỳ, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại, sợ kích thích cô ta quá.
"Cậu ba Cố, chúng ta đi thôi, để cho cô ta bình tĩnh lại."
"Cũng được, người phụ nữ điên này ở đây, tôi cũng lo cô ta làm tổn thương em, chúng ta về nhà."
"Ác..."
Hứa Minh Tâm trợn trắng mắt.
Anh thật đúng là tức chết người không đền mạng mà!
Hứa An Kỳ nghe thấy câu đó của Cố Gia Huy, cô ta hoàn toàn bùng nổ.
"Hứa Minh Tâm, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu muốn giết cô, tôi nhất định sẽ giết cô, cô cứ đợi đấy cho tôi..." Tiếng kêu thảm thiết của cô ta quanh quẩn trong hành lang dài, giọng nói yếu ớt.