Bây giờ cô ta sai bảo Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm không dám không nghe theo.
Nếu mà đến nhà họ Cố, Hứa Minh Tâm sai bảo mình, thế thì cô ta cũng không dám không nghe theo.
Cô ta nhịn!
Hứa An Kỳ nhụt chí đặt ấm trà xuống, Hứa Minh Tâm cũng thầm thở phào.
Nguy hiểm quá.
Cái ấm nước trà nóng này mà hất vào mặt, thế chẳng phải cô bị hủy dung luôn à?
"Cái này đúng mà, cô đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử lại thế đấy, có qua có lại. Hôm nay cô đối xử tốt với tôi, sau này đến nhà họ Cố, tôi cũng sẽ không làm khó cô."
"Cô im miệng cho tôi, cô cút ngay cho tôi, biến khỏi tầm mắt của tôi đi!"
"Nhưng mà lát nữa tôi còn phải ăn cơm mà..."
"Xem như cô ác, tôi đi là được chứ gì?"
Hứa An Kỳ nổi giận đùng đùng xoay người đi lên lầu, lúc ăn cơm trưa đúng là không có xuống thật.
Bàn đồ ăn này, toàn là món mà cô thích ăn.
Lúc dì Lưu bê đồ ăn ra, còn cười hòa ái với cô một cái.
Dì Lưu biết cô thích ăn thịt, một bàn rất nhiều món toàn là món mặn, hạnh phúc quá.
Ở cái nhà này, người mà cô thân nhất chính là dì Lưu, bố không thích cô, Trần Hiểu Vân thì luôn thấy cô không thuận mắt, khắt khe làm khó cô khắp nơi.
Mỗi lần nhà có tiệc gặp mặt, cô không được xuất đầu lộ diện.
Cô cứ ở phòng bếp giúp dì Lưu, dì Lưu rất giỏi, tinh thông bát đại từ điển nấu ăn, hơn nữa món bánh ngọt cũng làm rất ngon.
Cho nên đồ ăn trên bữa tiệc toàn là một mình bà ấy nấu.
Cô thường xuyên vào giúp, cũng ăn vụng uống vụng, dì Lưu rất tốt với cô, phần tình cảm này cô mãi mãi khắc ghi trong lòng.
"Lâu lắm cô hai mới về, phải ăn nhiều một chút."
CD
"Yên tâm đi, cháu sẽ ăn nhiều."
Hứa Minh Tâm vỗ ngực cam đoan.
"Đi ra ngoài lâu như vậy mà không biết về thăm nhà à, trong lòng có còn biết mình là người nhà họ Hứa nữa không vậy?"
Trần Hiểu Vân có tình nói xỏ xiên.
"Được rồi, bà cũng thoáng ra một chút, cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm."
"Tôi ăn không vào, tôi đi xem An Kỳ."
Trần Hiểu Vân bỏ đi, bà ta chẳng thèm nhìn Hứa Minh Tâm một cái, rõ ràng là coi thường cô.
Hứa Minh Tâm cũng chẳng quan tâm về bà ta, còn lâu cô mới vì cái người như này mà quấy rầy tâm trạng ăn cơm của mình.
"Con ăn nhiều vào."
Hứa Văn Mạnh ân cần gắp thức ăn cho cô.
"Bố, lần này bố gọi con về là vì cái gì vậy ạ?"
Hứa Minh Tâm đi thẳng vào vấn đề.
"Bố và thị trường có bàn một hợp đồng, bố phải lấy được giấy chứng nhận của chính phủ, mới có thể khởi công được. Nhưng thị trưởng lần lữa không nhả. Nhưng hôm nay có cho bố một tin, nói là bằng lòng gặp mặt nói chuyện, nhưng mà muốn gặp mặt con."
"Gặp con á? Tại sao? Tôi cũng không quen ông ta."
Hứa Minh Tâm có chút không hiểu.
"Thị trường có một đứa con trai, lớn hơn con ba tuổi, cũng học ở đại học Kinh Đô, nhưng là học khác chuyên ngành với con. Cậu ấy muốn làm quen với con, cho nên con đi cùng bố ăn một bữa cơm đi, hai người trẻ tuổi gặp mặt nhau."
"Cái này... cái này coi như là xem mắt hả? Bố, nếu Cố Gia Huy mà biết, anh ấy sẽ đánh gãy chân con đấy!"
"Không phải xem mắt, ít nhất... thì không có nghiêm trọng như thế, các con chỉ cần gặp nhau, ăn bữa cơm, sau đó là được rồi, không cần cái kế tiếp nữa."
"Không được, không được đâu..."
"Đời này, bố chưa cầu xin con lần nào nhỉ?" Hứa Văn Mạnh bỗng trầm giọng nói, khiến cho Hứa Minh Tâm không nói nên lời.
Đúng là ông ta chưa từng cầu xin mình cái gì, ông ta cũng không cần cầu xin, lời nói của ông ta chính là mệnh lệnh, cô không thể phản kháng và buộc phải làm.
Ví dụ như lúc trước mình vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, còn chưa kịp chúc mừng thì đã bị đưa lên giường của Cố Gia Huy.