Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy căn bản không rảnh quan tâm đến quản lý, chạy nhanh lên lầu.

Cửa phòng cách vách chưa khóa, đang để khép, cô ấy lập tức đẩy cửa đi vào, phát hiện bên trong đã thu dọn sạch sẽ.

Cô đi sang phòng Ôn Thành, cô rất quen thuộc với bố cục và bày trí bên trong.

Anh ta đã đi rồi, vậy mà anh ta không mang đi cái gì cả, tất nhiên anh ta cũng không hiếm lạ những vật ngoài thân này.

Đồ đạc đều để lại, nhưng người thì lại không thấy đâu nữa.

Bạc hà thảo trên ban công cũng không mang đi, còn có rất nhiều bồn hoa còn lại nữa.

Mấy phút sau, quản lý tới nơi, anh ta thở hổn hển.

"Cô Bạch, cô còn chưa nói xong mà, sao cô chạy nhanh thế."

"Chỗ này... tôi cần, tôi sẽ thuê lại, anh làm hợp đồng cho tôi là được, đồ đạc ở đây đều không được động vào, biết chưa!"

"Vậy được, thế tùy cô Bạch bố trí nhé, nhưng nếu anh Ôn quay lại đòi, thì cô đứng ra chịu trách nhiệm nhé, chúng ta phải ký hợp đồng nói rõ một chút."

Bạch Thư Hân gật đầu, rồi bảo quản lý đi đi.

Cô ấy ngẩn người nhìn mọi thứ bên trong căn phòng quen thuộc, đột nhiên cô ấy rất muốn khóc.

Cô ấy chật vật ngã ngồi dưới sàn nhà, khóc to.

...

Ngày hôm sau đi làm, cô ấy cố tình đến công ty từ sáng sớm, cô ấy phát hiện đến giờ đi làm rồi mà Ôn Thành vẫn chưa tới, có đồng nghiệp thu dọn vị trí của anh ta.

Anh ta đã rời đi thật rồi, và chẳng mang theo gì cả.

Cuối cùng cô ấy kiềm chế được nữa, gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, hỏi chỗ ở của Ôn Thành.

Cố Gia Huy nhắn lại rất nhanh, nói là Ôn Thành đã trở về rồi.

Bạch Thư Hân biết được tin tức này, cô ấy không biết mình là thở phào nhẹ nhõm, hay là hô hấp căng thẳng nữa.

Anh ta bình an quay về, vậy thì cô ấy cũng không nên tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa.

Nếu những lời tuyệt tình là cô ấy nói ra, thì cô ấy cũng không nên cho mình con đường gặp lại.

Cô ấy không có nói gì nhiều, chỉ là bảo Cố Gia Huy giữ bí mật, đừng cho Ôn Thành biết mình từng hỏi về anh ta.

Mà giờ phút này, ở Manleton.

Ôn Thanh Vân nhìn Ôn Thành từ đầu đến chân một lượt, cô ta còn hoài nghi người trước mặt có phải là em trai ruột của mình hay không.

Giờ mới có vài tháng ngắn ngủi, cảm giác anh ta đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Mặc dù vẫn ăn mặc nho nhã, lịch sự, nhưng lại thiếu đi một chiếc kính gọng vàng, đôi mắt trông sáng ngời có thần hơn nhiều, thậm chí ánh mắt cũng đặc biệt sắc bén kiên định hơn rất nhiều.

Trước đây, Ôn Thành vẫn luôn không rõ mình muốn cái gì, lần này đi ra ngoài, dường như đã mang theo mục tiêu rõ ràng trở vè.

Anh ta trở nên cường tránh hơn nhiều, trước đây nhìn trông giống một cô gái mảnh mai, một cơn gió là có thể thổi ngã.

Bây giờ, cô ta vỗ vai anh ta, cảm giác cực có hữu lực.

"Em... em là Ôn Thành thật à?"

Ôn Thanh Vân vẫn còn hơi cảm thấy khó mà tin được.

"Ừm, chị, em về rồi."

Anh ta mỉm cười, nhìn thấy người chị thân yêu nhất, cuối cùng anh ta đã nở nụ cười sau khi ngồi máy bay suốt đêm bay về, còn cả những mệt mỏi sa sút.

"Em... em đã trở nên tốt hơn, chị cũng sắp không nhận ra rồi đây. Nếu chị sớm biết em sẽ trở nên như thế này, thì đáng lẽ ra chị phải đưa em đi sớm hơn. Cuối cùng Ôn Thành nhà ta đã lớn rồi, nhìn trông khác hẳn. Đi đi đi, về nhà nào, chị sẽ nấu món ngon cho em."

Ôn Thanh Vân vui lắm, cô ta làm rất nhiều món ngon cho anh ta.

Ăn cơm xong, anh ta định đi đến tập đoàn Ôn Thị báo cáo, bắt đầu tiếp xúc vào sự nghiệp của gia tộc.

Ôn Thanh Vân cũng không dám tin, người tích cực như thế này là Ôn Thành.

Cô ta và anh ta cùng đi đến công ty, việc đầu tiên anh ta làm là đi xem sổ sách của những năm trước, thế mà có thể phân tích ra biên độ tăng một cách chính xác, cùng với quy luật biến động của thị trường.

Anh ta làm việc với dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, trên người mặc bộ comle màu xám bạc, thắt cà vạt màu đen.

Tuy không thành thục lão luyện như Cố Gia Huy, nhưng cũng đã tiến bộ rất nhiều, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ôn Thanh Vân cũng cảm động đến nỗi muốn rơi lệ.

"Nói cho chị biết, sao em lại thay đổi lớn thế này?"

Cô ta vội vàng hỏi, sau đó giật lấy đồ trong tay anh ta đi, kéo anh ta ngồi lên sô pha, muốn nói chuyện với anh ta.

"Chị... chị muốn biết thật à?"

Khóe miệng anh ta không kìm được nhếch lên một nụ cười chua xót, có thể thấy lần trưởng thành này anh ta cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ.

"Chị rất muốn biết rốt cuộc đứa em trai này của chị đã trải qua cái gì, nói cho chị biết có được không?" "Chị, em đã học được một đạo lý, chỉ có trở nên cường đại, thì mới có thể bảo vệ được người mà mình trân quý. Từ trước đến nay toàn là chị bảo vệ em, bây giờ cũng đến lúc em bảo vệ chị và Cố Cố rồi. Huống hồ, không chỉ có thế, em còn muốn mạnh hơn nữa, trở nên giống với anh Gia Huy, em...

Em muốn đi làm một việc."

"Có liên quan với cô gái kia à, cô ấy tên là Bạch Thư Hân phải không?"

"Chị biết ạ?"

Ôn Thành hơi bất ngờ, anh ta nói.

"Ừm, chị nghe Gia Huy nói rồi, em rất thích cô ấy đúng không? Thế cô ấy thì sao?" Ôn Thanh Vân dè dặt hỏi, sợ động đến chỗ mẫn cảm trong lòng anh ta.

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, thật ra cô ta cũng đoán được hòm hòm rồi, chắc chắn là không có kết quả tốt.

"Có phải... em kém lắm đúng không..."

Anh ta nhìn Ôn Thanh Vân, tự giễu nói: "Hình như từ nhỏ đến lớn, em cũng chưa bao giờ ưu tú, em như thế này không xứng có người thích nhỉ?"

"Nói linh tinh, em trai chị là người ưu tú nhất! Nói cho em biết, cho dù anh rể em còn, thì trong mắt chị em cũng là người giỏi nhất!"

"Bởi vì... chị là chị của em, ánh mắt chị nhìn em, khác với ánh mắt chị nhìn người khác. Bọn họ có thể nhìn ra khuyết điểm của em, nhưng chị lại chỉ nhìn thấy ưu điểm của em..."

"Sớm biết như thế này, chị không nên để em đi ra ngoài. Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, em sẽ gặp được người tốt hơn."

Ôn Thanh Vân khó chịu nói.

"Không gặp được nữa đâu... trong mắt em, cô ấy là người tốt nhất. Tốt giống như anh rể vậy, trong mắt chị, anh rể là người tốt nhất, người khác đều không bằng."

"Em này, học người nào không học, cứ học chị làm gì? Chị đã hết thuốc chữa rồi, chị chấp nhận rồi, em là một người đàn ông, sao lại để tâm vào chuyện vụn vặt như thế này hả?"

Ôn Thanh Vân có hơi sốt ruột rồi.

Anh ta mỉm cười, nụ cười có mấy phần khổ sở.

"Em nghĩ... em cũng vô phương cứu chữa rồi."

Lời này rơi vào trong lòng Ôn Thanh Vân giống như một quả sấm rền, khiến cho cô ta á khẩu không nói được gì, không biết mình phải khuyên cái gì đây.

Cuối cùng cô ta khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi vỗ vai anh ta.

"Nếu mà được, chị thật sự không muốn để em đi trải nghiệm cái tình cảm hỏng bét như vậy, nếu em có thể tìm được một người mà hai đứa đều yêu thương nhau thì tốt biết mấy. Ra ngoài lâu như vậy, em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, công việc để ngày mai giải quyết."

"Em không sao, em muốn nhanh chóng tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, để chị không nhọc như thế nữa, em có thể làm được. Em muốn chứng minh bản thân, em không kém."

"Vậy... vậy được."

Cô ta chỉ có thể đồng ý, khi đi trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đi xuống lầu, Cố Gia Huy đang chờ cô ta.

"Sao rồi?"

"Xem ra lần này trưởng thành rất lớn, đả kích cũng không nhỏ, tôi cũng không biết cái này là tốt hay xấu. Tôi cũng muốn gặp mặt cô gái kia, hỏi cho ra nhẽ xem, em trai tôi ưu tú như thế này, tại sao cô ta không coi trọng nó?"

Ôn Thanh Vân có hơi buồn bực nói.

"Cậu ấy vẫn chưa đủ giỏi, không gian phát triển của cậu ấy rất lớn. Chuyện tình cảm, cứ để tự cậu ấy đi nắm lấy đi." "Haiz... cũng đành vậy thôi. Phải rồi, tôi nghe nói có rất nhiều thế gia bản địa ở Manleton đều thả tiếng là muốn hợp với cậu, đánh ra thị trường hải ngoại, tin này là thật sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK