Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng thế đúng thế, Hứa Minh Tâm này có lại lịch gì đấy?" 

"Cô ta không có tên tuổi gì, nhưng chị cô ta là bạn gái của cháu đích tôn nhà họ Cố, sau này sẽ gả vào nhà giàu." 

Các bạn học xì xào bàn tán, trong lúc nhất thời, thư viện đều ồn ào. 

Hứa Minh Tâm quét mắt nhìn những cuốn sách đó, cô nói: "Những cuốn sách này, bạn trai em đã chuẩn bị cho em rồi." 

Lần trước Cô Gia Huy đã chọn cho cô mấy quyển sách, vừa khéo chính là 

mấy quyển mà Ngôn Hải tìm. 

"Em đến mượn sách nên không ngồi, học trưởng từ từ xem." Hứa Minh Tâm 

hóa giải xấu hổ, quay người rời đi. 

Ngôn Hải đưa mắt nhìn cô rời đi, trái tim hơi trầm xuống. 

Cô ấy có bạn trai thật sao? Rốt cuộc là ai, lẽ nào còn ưu tú hơn anh ta sao? 

Ánh mắt Ngôn Hải ảm đạm, đứng dậy chuẩn bị đi. 

Anh ta nhìn xung quanh, nơi anh ta đi qua lặng ngắt như tờ. 

"Tôi không hy vọng nghe thấy bất cứ lời nói linh tinh, ác ý hãm hại nào, nếu không đừng trách Ngôn Hải tôi không khách khí." 

Tuy Ngôn Hải nói với giọng bình thường, trên gương mặt cũng không có bất kỳ thần thái hung dữ nào, nhưng không ai dám nghi ngờ sức nặng trong lời nói của anh. 

Hứa Minh Tâm đi ra cửa, vừa khéo trời đổ cơn mưa to. 

Cô còn chưa kịp lấy ô ở trong túi ra thì trên đỉnh đầu đã được che. 

Quay đầu lại thì nhìn thấy Ngôn Hải. 

Cô lùi ra sau theo bản năng, muốn kéo ra khoảng cách, nhưng cô quên là mình đang đứng ở bên cạnh bậc thang, cô lùi một bước, chân giẫm vào khoảng không, cả người bị hẫng ngã ra sau. 

May mà Ngôn Hải nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy cô. 

"Cẩn thận chút, sao em vẫn không cẩn thận như vậy? Thật làm người ta lo lắng." 

Hứa Minh Tâm cũng giật mình sợ hãi, cô vỗ vỗ ngực, liên tục cúi người nói cảm ơn, giống như là đang cảm ơn ân nhân cứu mạng vậy. 

"Trời mưa rồi, em không mang ô à, cho em này. Con trai mắc mưa không sao, con gái đừng để bị cảm." 

"Không cần đâu ạ, em cũng mang ô, bạn trai em nhắc em." 

Hứa Minh Tâm mỉm cười: "Anh ấy cũng biết em lơ mơ." 

Sau cùng, cô bổ sung thêm một câu. 

Từ khi cô biết Ngôn Hải thích mình, thì cô không thể yên lòng yên dạ nhận ơn của anh, cô sẽ cảm thấy mình rất quá đáng. 

Trước kia, cô cho rằng đây là sự quan tâm đơn thuần của học trưởng dành cho đàn em, ai cũng có, không phải chỉ một mình cô. 

Bây giờ, cô nhận thì thấy xấu hổ. 

Ngôn Hải thấy cô xa cách mình như vậy, trái tim khẽ co rút, bàn tay nắm ô cũng nắm chặt hơn. 

Trách anh đã chọc thủng tầng giấy này sao? 

Trách anh đã quá vội vàng sao? 

"Anh ta là ai? Có thể nói cho anh biết không?" 

"Trước mắt vẫn chưa tiện nói, bởi vì thân thân của chúng em có hơi chênh lệch, truyền ra bị người ta ác ý suy đoán thì không hay. Nhưng mà anh ấy đối xử với em rất tốt, học trưởng yên tâm." 

"Anh đã thấy bài tập của em, là anh ta dạy em à?" 

Với cái đầu của Hứa Minh Tâm thì không thể hiểu được bài toán thâm ảo như vậy, vừa nãy cô còn nói là bạn trai cô giúp cô tìm sách căn bản, chứng tỏ bạn trai cô rất thông thạo về mặt tài chính kinh tế. 

"Vâng, anh ấy rất giỏi." 

Lúc Hứa Minh Tâm nhắc đến Cố Gia Huy, mặt tươi như hoa, ánh mắt sáng long lanh. 

Ngôn Hải nghe vậy, mấp máy môi, không biết phải nói gì mới hợp với hoàn cảnh, bổ khuyết đau xót trong lòng. 

"Nếu đã vậy, anh chúc em hạnh phúc, cô em khóa dưới." 

Cuối cùng Ngôn Hải nhụt chí, phóng khoáng nói. 

Một tiếng cô em khóa dưới kia, làm cho cô thoáng an lòng. 

"Cảm ơn học trưởng, thế em về đây." 

Cô mở ô ra, sau đó biến mất trong màn mưa. 

Ngôn Hải nhìn theo hồi lâu, đúng lúc này điện thoại reo lên. 

Là bố anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK