Cố Yên nghe thấy câu này, thân mình run lên.
Bàn tay đang nắm tay nắm cửa của cô ấy dần siết chặt, xương cốt đều siết đau. "Tổi qua em khóc rất thương tâm, là vì Lệ Nghiêm, đúng không? Anh sẽ không dò la chuyện riêng của em và cậu ấy, anh tuyệt đối tôn trọng việc riêng tư của em. Tất nhiên, trong lòng em tủi thân, em muốn nói với anh, anh cũng sẽ bảo vệ em. Cậu ấy là huynh đệ của anh, em là em gái của anh. Hai người đều rất quan trọng đối với anh, nhưng suy cho cùng thì cậu ấy
là đàn ông, em là một cô gái, nam nữ ở bên nhau, bao giờ cũng là con gái chịu thiệt hơn." "Anh và anh hai yêu thương em, mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng em chính em gái của bọn anh, cô em gái duy nhất. Em có thể nghĩ anh là muội khống(chỉ người chuyên chiều em gái), nhưng anh không khoa trương như Lệ Nghiêm. Con gái lớn rồi là có bí mật nhỏ của riêng mình. Anh có thể cho em đủ không gian, nhưng... anh ba
không muốn thấy em bị uất ức, em và Minh Tâm, và cả Thanh Vân, là những người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời này của anh."
Cố Yên nghe thấy lời này, hốc mắt ươn ướt, nước mắt rơi xuống.
Cô ấy không dám quay người lại, cô ấy sợ mình sẽ không kìm chế được mà nói cho Cố Gia Huy biết sự việc tối qua.
Cô ấy chỉ có thể nuốt hết uất ức vào trong bụng.
"Anh... cảm ơn anh, chắc chắn kiếp trước em là một người lương thiện, cho nên kiếp này, ông trời mới an bài cho em có người anh trai tốt như này. Em không chịu uất ức gì cả, nếu mà có chắc chắn em sẽ nói cho anh biết." "Em và Lệ Nghiêm... vui, không vui... Em đều chọn người này, em đã quen đuổi theo bước chân của anh ấy, nhìn theo bóng lưng của anh ấy. Em biết mình yêu rất hèn mọn, một cô gái mặt dày bám sau đít đàn ông, dễ dàng để cho người ta cười nhạo. Nhưng em không quan tâm, anh, em rất yêu anh ấy, em tin anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với em."
Cô ấy cố hết sức kìm ném âm rung của khóc, giả vờ bình tĩnh rồi nói.
Cố Gia Huy thông minh như vậy, không có khả năng không nghe thấy âm run trong giọng nói của cô ấy.
Anh hận không thể đứng lên, đi đến trước mặt Cố Yên, lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng anh lại nhẫn nhịn, tuy Cố Yên là một cô gái, nhưng có lúc cô ấy còn quật cường hơn đàn ông.
Anh nắm chặt chiếc bút máy, giọng nói hơi khàn khàn: "Vậy thì tốt, dù em có đi xa, em đừng quên anh ba vĩnh viễn là hậu thuẫn của em."
"Anh... nếu như có một ngày, Lệ Nghiệm làm chuyện có lỗi với em, em mong anh... đừng vì em, mà tổn thương tình cảm huynh đệ. Mong anh hãy tin tưởng em gái của anh có năng lực xử lý tốt, được không?"
Cổ Gia Huy nghe vậy, anh lâm vào trầm mặc thật lâu.
Cái này không phải Cố Yên đưa ra giả thiết, hình như đã dự báo đến tương lai.
Anh không biết mình có nên đồng ý hay không.
Qua một lúc lâu, anh nặng nề ừ một tiếng.
"Cảm ơn anh ba"
Cố Yên thở ra một ngụm trọc khí, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Gia Huy nhìn cánh cửa kia đã đóng lại, anh thở dài.
"Em gái ngốc, anh tin là em có thể xử lý tốt, nhưng anh lại không tin mình có thể nhẫn nại được..."
Bốn giờ chiều, Cố Yên gửi tin nhắn tới, bọn họ cũng đi cùng.
Cố Gia Huy đã bố trí máy bay tư nhân, Hứa Minh Tâm nghe được tin này đã thất vọng một lúc lâu.
Dưới sự tra hỏi nhiều lần của Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm mới kể sự tình ra.
"Trên máy bay... có cơm máy bay, lần trước tôi ăn rồi, tôi cảm thấy mùi vị khá ngon. Tôi còn tưởng là có thể được ăn cái đấy cơ, cho nên buổi tối tôi chưa có ăn cơm."
Cố Gia Huy nghe vậy, cái ớt anh rớt xuống hai đường hắc tuyến, thế mà cô lại quyến luyến không quên với đồ ăn trên chiếc máy bay đó.
Cố Gia Huy đen mặt, anh lại đặt bốn vé máy bay khoang hạng nhất.
Hứa Minh Tâm mừng lắm, cô lập tức xách hành lý lên xe luôn.
Bốn người tụ hội ở sân bay, nửa tiếng sau đã đến sân bay Giang Châu.
Bọn họ ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau mới khởi hành đến bán đảo trên biển.
Nhiệt độ ở Giang Châu ấm áp hơn Kinh Đô nhiều, đặc biệt là bán đảo được nước biển bao quanh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhỏ, càng có vẻ ấm áp hơn vài phần.
Nơi đây dường như vẫn đang ở đầu thu, rất nhiều người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, thậm chí còn có người phơi nắng tắm nắng trên bãi biển. Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm nhìn thấy cảnh đẹp như này, cô vui chết đi được, cô kéo Cố Yên chạy khắp nơi trên bờ cát.