Hứa Minh Tâm bĩu môi: "Năm nay anh muốn đưa tôi đi mà, không phải sao?"
"Năm nay, lại là hai người." Anh nhéo mũi cô.
"Thế mẹ anh là người ở đâu?"
"Một cổ trấn dưới Kinh Đô, nơi đó sớm đã bị khai phá thành địa điểm du lịch rồi."
"Thế mẹ anh là làm gì? Có phải bà ấy rất ưu tú, nên mới được ông cụ nhìn trúng, đúng không?"
"Ừm, bà ấy là một y tá, bố lao lực quá thành bệnh, cần tĩnh dưỡng, bà ấy đi chăm sóc bố. Nếu bà ấy mà còn sống, chắc chắn bà ấy rất thích em đó."
"Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì tôi cũng đáng yêu, tài giỏi như này cơ mà, đúng không?"
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói, cô không ngại ngùng tí nào.
Cô nghĩ đến Cố Cổ, đột nhiên phải rời đi mấy ngày, Cổ Cố ở nhà làm thế nào?
Cố Gia Huy đã nói cho Ôn Thành biết, để cuối tuần anh ta được nghỉ thì tới chăm sóc Cố Cố, anh cũng để Khương Tuấn ở lại nữa.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, lúc này mới yên tâm.
Cô đi học một tuần, chẳng mấy chốc dã tới cuối tuần, Cố Gia Huy lái xe đưa cô đi, cũng không xa lắm, quãng đường đi mất khoảng bốn tiếng đồng hồ.
Buổi sáng xuất phát, chiều thứ hai về.
Trước khi đi, anh đặc biệt gọi điện riêng cho Ngôn Dương.
Anh muốn Cổ Cố bình an, một sợ tóc cũng không được thiếu.
Lúc chập tối, Ôn Thành tan làm xong anh ta về nhà trọ một chuyến, và lấy một ít đồ đi.
Bạch Thư Hân nhìn thấy Ôn Thành ở cửa, thấy anh ta xách theo một túi đồ to, toàn là đồ ăn cho trẻ em, cô ấy liền biết anh ta sắp đi đến biệt thự.
"Anh đi thăm Cố Cổ à?"
"Anh Gia Huy và Hứa Minh Tâm đi xuống trấn bái tế bác gái rồi, Cố Cổ ở biệt thự tôi không yên tâm, cho nên tôi đi trông con bé. Cuối tuần cô có dự định gì?" Anh ta quay đầu sang rồi
nói.
"Tôi chưa có dự định gì, có thể sẽ ở ký túc. Tôi đã mua đồ chơi cho Cố Cổ, tình cờ tôi có gặp một đồ chơi lông lả, nên không kìm được mua cho cô bé một con."
Bạch Thư Hân lấy ra một con cá nhồi bông Trang Chu màu xanh một người ôm.
"Đây là cả Côn, có thể làm ghế ngồi lên rất thoải mái."
"Tôi còn... còn tưởng là cô gái như cô... không thích đồ... mềm mềm nhung nhung thế này cơ..."
Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, thì lại bắt đầu nói lắp.
"Sao vậy? Anh nghĩ tôi là nữ hán tử, không thích những cái này hả?"
"Không... không phải..."
Ôn Thành vội vàng giải thích.
"Được rồi, anh mau sang đi, tôi để cái này lên xe giúp anh."
Ôn Thành gật đầu.
Một lúc sau, anh ta đi đến biệt thự, khi Cổ Cố nhìn thấy con gái to đó thì hai mắt sáng lên: "Cậu, cậu mở mang đầu óc rồi à? Sao cậu lại mua cho cháu cái này?"
"Cháu thích không?"
"Thích ạ, buổi tối cháu có thể ngủ cùng nó không? Gấu teddy của cháu được có bạn mới rồi!"
"Tất nhiên là đuộc, tối nay cháu cũng phải ngủ cùng cậu. Cháu thích là được, là cô Bạch tặng cháu đấy"
"Tiểu Bạch ạ?"
Lúc đầu Cổ Cố gọi cô ấy là cô Bạch, sau đó cô ấy biết Cổ Cố gọi Hứa Minh Tâm là Tâm Tâm, cô ấy cũng không chịu yếu thể bảo Cố Cố sửa lời.
Tuyệt đối không được gọi già đi, con gái kiêng kị nhất là cái này.
"Ừm, nếu cô ấy mà biết cháu thích, thì cũng sẽ rất vui."
"Cậu... cháu cũng rất thích tiểu Bạch, hay là cậu cưới cô ấy về nhà làm mờ cháu, được không?"
"Cái, cái gì?"
Ôn Thành nghe thấy lời này, suýt thì cắn vào đầu lưỡi.
Cưới Bạch Thư Hân ư?
Anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này này, anh ta cũng không dám nghĩ.
Anh ta là vật cách điện tình cảm, nhìn thấy con gái là đỏ mặt, xấu hổ, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến kết hôn.
Hơn nữa, anh ta cũng mới có hai mươi lăm tuổi, cũng chưa già lắm, anh ta cũng không gấp về chuyện ở phương diện này.
"Cậu, cậu cũng lớn đầu rồi, nếu mà còn không cưới đi thì sẽ bị người ta cười đấy."
“Cậu... cậu là một người đàn ông mà..."
"Đàn ông thì không thể xuất giả à? Mami cưới daddy đấy nháy, không phải sao? Chẳng phải ai thích nhiều hơn một chút thì sẽ gả cho người còn lại à? Cháu thấy cậu thích tiểu Bạch nhiều hơn một chút đấy."