"Thư Hân, cậu xinh quá!"
"Không cần khen tớ, chị đây cũng biết."
A
"Đối tượng xem mắt của cậu đã tới chưa?"
"Chính là người đàn ông ngồi bên cửa sổ kia kìa, đầu cua, áo Tshirt màu đen."
Hứa Minh Tâm nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cường tráng hữu lực, vừa nhiền liền cảm thấy thật cường tráng.
Mặc áo ngắn tay, trên cánh tay còn có thể nhìn thấy cơ bắp.
Người đàn ông mạnh mẽ à!
"Nhìn thấy rồi, đẹp trai không?"
"Tớ cũng không biết, mau đi vào đi, đến trễ không tốt đâu."
Cô ấy kéo Hứa Minh Tâm đi vào.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy khuôn mặt chính diện của người đó, đường nét rất cường tráng, ánh mắt sắc bén như hùng ưng, cũng rất kiên định hữu lực.
Còn khá đẹp trai, chỉ là hơi đen, xem ra bình thường huấn luyện dã ngoại rất vất vả.
"Các cô, ai là cô Bạch?"
ECO
Đối phương lễ phép hỏi.
"Tôi là Bạch Thư Hân, anh chính là Lý Toàn, con trai của bác Lý à?" Bạch Thư Hân nhìn đối phương rồi gật đầu, giới thiệu Hứa Minh Tâm.
Đối phương trái lại rất thân sĩ, chủ động đưa thực đơn qua, để cho hai cô chọn món.
Bạch Thư Hân thì ý tứ một chút, trái lại gọi cho Hứa Minh Tâm rất nhiều món
ngon.
Hứa Minh Tâm mỉm cười, cô hơi xấu hổ: "Thật ngại quá, tôi ăn tương đối khỏe, lát nữa tôi tự thanh toán."
"Không sao, con gái ăn khỏe thì khá có phúc khí."
Lý Toàn mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, ấn tượng dành cho Lý Toàn là rất tốt, chỉ là không biết Bạch Thư Hân có vừa ý không?
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Hứa Minh Tâm phát huy tác dụng làm nền, cô ở bên cạnh im lặng ăn đồ ăn.
Lần này cô tới là để động viên tinh thần cho Bạch Thư Hân, ngồi cùng ở bên cạnh là được rồi, cái khác không cần làm.
Hai người Bạch Thư Hân tự giới thiệu, sau đó nói một chút về sở thích.
Có lẽ đều là quân nhân thế gia, cho nên chủ đề nói chuyện cũng khá nặng nề, quốc gia đại sự các kiểu.
E
Hứa Minh Tâm nghe mà đầu óc choáng váng, Bạch Thư Hân thì đối đáp trôi chảy.
Nụ cười trên khuôn mặt hai người cũng càng ngày càng nhiều, có vẻ trò chuyện rất được.
ATTI
Hứa Minh Tâm uống nhiều nước ngọt, cô lẳng lặng đi vệ sinh.
Không ngờ lại đụng phải Ôn Thành.
Anh ta đang ăn cơm cùng với một người đẹp, cô gái đó mặc váy dài màu đen, tóc xõa sau lưng, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu hồng nhạt.
Cô ta tới gần, còn có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng.
Nước hoa của tập đoàn Ngôn Thị kìa.
"Minh Tâm, cô cũng ăn cơm ở đây à?"
"Tôi đi cùng Thư Hân tới đây gặp bạn, vị này là..."
Hứa Minh Tâm nhìn cô gái đó, cô có chút nghi hoặc.
"Đây là tôi..."
Hai chữ đồng nghiệp còn chưa nói ra khỏi miệng, Đinh Ảnh đã nói trước: "Tôi là bạn của anh ấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Tôi từng xem quảng cáo của cô, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt, nước hoa mà cô đại ngôn thật sự là quá khó mua đấy nhé, tôi cũng không mua được."
"Mùi nước hoa trên người cô cũng rất thơm, tôi đi vào toilet một lát, hai người ăn thong thả."
Hứa Minh Tâm về lại chỗ ngồi, không ngờ Lý Toàn đã đi rồi.
Anh ta nhận được cuộc gọi của quân đội, cần phải trở về giải quyết một số việc.
"Anh ta chuồn đi à?"
Hứa Minh Tâm thường xuyên xem đi xem mắt trong ti vi, nếu không muốn tiếp tục nữa, thì sẽ cố tình bảo người gọi điện cho mình, tiện chuồn đi.
Bạch Thư Hân lắc đầu: "Không đâu, tu dưỡng của quân nhân là sẽ không làm ra chuyện như thế, hợp là hợp, không hợp cũng sẽ nói thẳng. Anh ta có việc phải đi thật, lúc đi cũng thanh toán rồi, thậm chí còn trả không ít tiền cho người bán và boa cho phục vụ không ít tiền, sợ chúng ta tiếp tục gọi món." "Nói như thế thì người này rất tốt, cậu thấy thế nào?"