Mọi người nhao nhao lấy điện thoại ra, đọc tin weibo.
Thẩm Tuệ đăng một video ngắn, giải thích chuyện Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải thành đôi thành cặp trước đó. "Tôi biết mọi người rất quan tâm chuyện này, tôi cũng không ngờ tôi mời Minh Tâm tới nhà ăn cơm, tiện thể nhận làm con gái nuôi lại gây ra chuyện lớn thế này. Nhưng tôi hy vọng mọi người cũng đừng truy vấn chuyện này nữa, thực ra chân tướng sự việc rất đơn giản, tôi thích cô bé này, có ý định qua lại thân thiết,
cho nên mời con bé về nhà làm khách. Bây giờ cô bé đã là con gái nuôi của tôi rồi, mọi người có điều gì không rõ thì có thể hỏi tôi, đừng quấy rầy cô gái nhà người ta."
"Ngoài ra, nếu như có người cố tình làm tổn thương con gái nuôi của tôi, tôi cũng sẽ không chịu để yên đầu. Hy vọng mọi người cho chúng tôi một chút không gian cá nhân, cảm ơn."
Mọi người ngạc nhiên họ ra tiếng, không ngờ Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải không có yêu nhau, tối qua là đi ăn cơm, nhận làm con gái nuôi.
Mặc kệ là người trước hay người sau, hiện tại giá trị con người của Hứa Minh Tâm đã tăng lên gấp bội.
Hứa Minh Tâm cũng đã xem hết video, trong lòng hiểu rõ là Thẩm Tuệ đang giúp mình.
Nếu chỉ nói là ăn một bữa cơm tối đơn giản, vậy thì không thể giải thích được chuyện ngủ qua đêm.
Cho nên Thẩm Tuệ mới nói nhận mình làm con gái nuôi, con gái nuôi ở trong nhà một đêm, như vậy mới không bị người ta tam sao thất bản.
Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã bình ổn được phong ba.
Cô đẩy đám người ra, gọi điện thoại cho Ngôn Hải, nhưng lại không liên lạc được.
Sự việc dần lắng xuống, mặc dù vẫn có người không tin, nhưng họ không dám tùy tiện nói
lung tung.
Tin tức này truyền đến tai Cố Gia Huy, anh rất cảm kích nhà họ Ngôn đã giúp đỡ Hứa Minh Tâm ở lần này, thậm chí còn nâng cao giá trị con người cho cô.
Tuy vẫn có người nghi kỵ, nhưng lại không dám trắng trợn nữa.
Xem ra, phải đền đáp nhà phần nhận tình cho nhà họ Ngôn thật tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Hải đi đến trường học.
Anh ta đứng ở cửa lớp Hứa Minh Tâm, ngắm nhìn cô gái đang vùi đầu phấn đấu bên trong, hô hấp cũng bình ổn.
Nhìn thấy cô, anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Đúng lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng nói.
"Ngôn Hải?"
Anh ta quay đầu lại nhìn, là Bạch Thư Hân.
Cô ấy xin nghỉ ban ngày, về trường tìm giáo viên hướng dẫn có chút chuyện.
Cô ấy giải quyết xong việc, tiện thể đi xem Hứa Minh Tâm, nhưng lại bắt gặp Ngôn Hải ở đây.
Sao anh ta lại ở đây? Đợi Minh Tâm sao?
Bây giờ vẫn đang là thời gian lên lớp, anh ta đến không đúng giờ rồi.
"Ngôn Hải, cậu tới tìm Minh Tâm à? Có thể lén chuồn vào đấy."
"Không cần, tôi tới nói lời tạm biệt, một tiếng nữa tôi bay."
"Bữa tiệc lần trước chẳng phải nói là vẫn còn một tuần nữa sao? Sao nhanh thế, hôm nay đã phải đi rồi à?"
"Bởi vì tiến trình tạm thời thay đổi."
"Thế tôi gọi Minh Tâm ra giúp cậu nhé."
"Không cần đầu, tôi không thích không khí ly biệt lắm, cái này rất làm lung lay tình cảm. Tôi tới nhìn cô ấy là được rồi, coi như là lưu lại niệm tưởng. Tôi phải đi rồi, cậu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy, và cũng thay tôi chăm sóc cô ấy nữa."
"Yên tâm đi, tôi sẽ làm thế"
"Tạm biệt."
Ngôn Hải mỉm cười, nhưng Bạch Thư Hân có thể nhìn ra, nụ cười của anh rất đau khổ.
Ngôn Hải xoay người bỏ đi, ma xui quỷ khiến cô ấy lại gọi anh ta lại.
"Ngôn Hải, anh có tiền trả lời tôi một câu hỏi không?"
"Câu hỏi gì?"
"Thích một người, thật sự sẽ đau khổ như vậy sao?" "Như người uống nước, ấm lạnh tự biết ấy. Nếu cậu muốn ngọt, cũng có thể làm vui trong nỗi khổ. Nếu cậu vẫn cứ không buông bỏ được, cũng có thể uống rượu độc giải khát. Thực ra, chính tôi cũng không hiểu lắm, nhiều thêm một chút khổ, ngọt... ít lại càng ít."
"Như thế, tôi hiểu rồi."
Bạch Thư Hân cụp mắt nói.
Ngôn Hải không nói thêm gì nữa, rời đi luôn.
Anh ta đi tới sảnh sân bay, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng, thẳng đến khi loa thông báo liên tục nhắc nhở, anh ta mới động đậy người.