Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm nhận được tin, vội vàng đi đến bệnh viện, thấy cổ tay và cổ chân cô ấy đều bị trầy ra với những cấp độ khác nhau, cô đau lòng lắm. 

"Cậu đợi ở đây, tới đi mua thuốc cho cậu." 

"Không sao, toàn là vết thương nhỏ thôi." 

"Không được, để lại sẹo thì sao?" 

Sau khi Hứa Minh Tâm rời đi, Bạch Thư Hân yên lặng ở một mình đợi. 

Rất nhanh, cảnh sát đã đi ra và cực kỳ cung kính với cô ấy, chắc hẳn là đã tra được thân phận của mình trong nội bộ hệ thống của cục cảnh sát. 

"Cô Bạch, túi của cô. Cô xem xem, bên trong có mất cái gì không." 

Bạch Thư Hân muốn đứng dậy nhận lấy, nhưng không ngờ đột nhiên ở giữa lại lòi ra một bàn tay, cầm túi xách của cô ấy đi. 

Cô ấy lập tức nhíu mày nhìn qua, không ngờ lại là Lệ Nghiêm. 

"Anh tới làm gì?" 

"Bác sĩ Lệ?" 

Đối phương đoán ra thân phận. 

"Ừ, em nhà tôi không gây rắc rối chứ?" 

"Không không, hôm nay hai tên đua xe này rất ngang ngược, còn tông phải không ít người, may mà cô Bạch ra tay trượng nghĩa, để cho chúng tôi bắt được hai tên này." 

"Không gây rắc rối thì tốt, con bé tính ngang bướng, xin bỏ qua cho." 

"Không sao không sao, là cô Bạch chiếu cố chúng tôi mới đúng." 

"Thủ tục đã xong rồi, tôi sẽ đưa người đi." 

"Đi thong thả." 

Lệ Nghiêm nghe thấy vậy liền nắm lấy tay của Bạch Thư Hân, tính rời đi luôn, nhưng Bạch Thư Hân lại nhíu chặt chân mày, đau đến nỗi hít sâu một hơi. 

Lúc này anh ta mới chú ý đến, cô tay cô ấy bị trầy da rồi, cổ tay còn quấn băng rất to. 

Anh hiểu ngay, lúc cầm đã cầm vào chỗ bầm tím. 

"Em thật đúng là càng sống càng thụt lùi đấy." 

"Em không cần anh lo, đưa đồ cho em!" 

"Bây giờ không phải lúc để em hồ nháo." 

Lệ Nghiêm thấy cô ấy vẫn ngọ nguậy, trực tiếp vác cô ấy luôn luôn, khiêng thẳng ra khỏi cục cảnh sát. 

Hứa Minh Tâm tới thì vừa khéo trông thấy cảnh này. 

"Bác sĩ Lệ..." 

"Tôi đưa em ấy về trước, không tiện tiễn cô Hứa." 

"Không sao không sao, lát nữa tôi tự về, nhưng số thuốc này..." 

"Đưa tôi là được." 

Lệ Nghiêm đưa Bạch Thư Hân lên xe, sau đó liền lái xe đi luôn. 

Bạch Thư Hân phẫn nộ nói: "Chẳng phải anh nói sau này cố gắng ít xuất hiện trước mặt em sao? Thế bây giờ anh đang làm cái gì vậy?" 

"Nếu em an ổn, tất nhiên anh sẽ không xuất hiện quấy rầy em, nhưng mà đến. cả bắt trộm em cũng bắt không tốt, biến mình thành thế này, em bảo anh khoanh tay đứng nhìn ư?". 

"Cho dù anh đồng ý, bố mẹ dưới suối vàng cũng sẽ không đồng ý." 

"Anh không cần lấy bố mẹ ra áp em, chỗ bị thương tí ti này của em em có thể tự xử lý, anh dừng xe, em muốn xuống xe." 

"Không được." 

Lệ Nghiệm không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, lãnh mạc từ chối. 

"Anh nói đấy!" 

Bây giờ vừa mới lái xe, tốc độ vẫn chưa tăng, xe không có tự động khóa. 

Lệ Nghiêm cũng quên mất khóa, cô ấy không chút do dự, thẳng tay mở cửa xe ra rồi nhảy xuống. 

"Thư Hân." 

Bạch Thư Hân chống đất lẫn người, ngay sau đó đã đứng lên, lần này không có bị thương. 

"Đây chính là bản lĩnh mà em học được." 

Cô ấy lạnh giọng nói, sau đó liền xoay người rời đi. 

Lệ Nghiêm cắn răng, không có đuổi theo. 

Anh ta đã quá hiểu cô em gái này, nếu như mình khăng khăng như thế, thì không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa. 

Buổi tối, Bạch Thư Hân ở trong căn phòng mà mình đã thuê, vừa tắm xong, cô ấy đang tự bôi thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK