Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, khóe môi cong lên một nụ cười khổ.
Thế trước kia bảo anh cưới em, tại sao anh không đồng ý?
Chuyện đi ngược lại tình cảm, anh vẫn không chịu.
Cô ấy cười tự giễu, điều chỉnh hô hấp, không muốn để anh ta phát hiện ra manh mối.
"Vậy anh đồng ý với em, tìm Cố Yên về, lần trước em chưa thể tham gia hôn lễ của anh, lần này... em muốn tham gia."
"Được, anh sẽ làm thế."
"Vậy... vậy em không còn việc gì nữa, em cúp trước đây, anh chú ý an toàn."
"Em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
Vội vàng nói xong, Bạch Thư Hân cúp điện thoại.
Cô ấy tưởng mình sẽ rơi lệ đầy mặt, nhưng sờ khóe mắt, thế mà không có một giọt lệ nào, lông mi cũng không ướt.
Đôi mắt khô cong, hoàn toàn không rơi một giọt lệ nào.
Trái tim cô ấy vẫn biết đau, nhưng cũng không tìm thấy cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa như trước đây nữa.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, bị thương là chính mình.
Nhưng bây giờ cô ấy đã làm liên lụy đến Lệ Nghiêm và Cố Yên, ba người đều không thể viên mãn, vậy cô ấy cần gì phải vì chấp niệm mà không chịu buông tay cơ chứ.
Bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã từng có được thứ tốt đẹp nhất, sao cô ấy có thể vọng tưởng chiếm giữ cả đời đây?
Cô ấy đứng lên, nhìn sô pha, cuối cùng nhắn tin cho công ty chuyển nhà.
Nếu đã quyết định buông, cái sô pha này cũng không cần giữ lại nữa.
Cô ấy cũng không hối hận về chuyện hoang đường đêm đó, cô ấy cam tâm tình nguyện.
Cho dù biết kết cục, cho cô ấy cơ hội làm lại lần nữa, cô ấy cũng sẽ làm như thế.
Cô ấy từng yêu, từng cố gắng tranh giành, từng trả giá...
Cuối cùng cho dù kết cục không có hy vọng, cô ấy cũng không oán không hối.
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm muốn đi thư viện mượn sách, cho nên buổi sáng cô đã chạy đến trường một chuyến.
Cô nhận được cuộc gọi của Bạch Thư Hân, cô ấy nói là muốn chuyển nhà.
Lúc Hứa Minh Tâm chạy đến, công ty chuyển nhà đã gói gém chuyển hết đồ đi rồi.
Căn phòng trống không, chỉ có một mình Bạch Thư Hân ở trong.
"Sao đột nhiên lại quyết định chuyển nhà?"
"Ở chỗ này không vui, phòng cũng không tốt, cho nên tớ định đổi chỗ ở. Tớ đã chọn một căn hộ gần công ty, đầy đủ tiện nghi hết rồi chỉ cần xách túi vào
thôi, cho nên rất tiện. Sáng nay tớ đã trả tiền với ký hợp đồng rồi, nên tớ gọi công ty chuyển nhà tới."
"Thế căn ở đây thì thế nào? Chẳng phải vẫn chưa đến hạn sao?"
"Thì cứ để đây đi, chìa khóa tớ đã trả cho chủ thuê rồi, cô ấy sẽ tiếp tục cho người khác thuê."
Cô đi cùng Bạch Thư Hân xuống tầng, nhìn thấy chiếc sô pha đơn độc để trên một chiếc xe khác, cô không hiểu nên hỏi: "Tại sao không để cùng một
chỗ?"
"Số pha cũ rồi, tớ không cần nữa, lát nữ dọn dẹp nhà mới xong, còn phải đi siêu thị nội thất xem sô pha."
"Ò Ò."
Hứa Minh Tâm gật đầu, cô không biết chiếc số pha này còn ẩn chứa câu chuyện.
Bạch Thư Hân nhìn nó một cái thật sâu, cuối cùng thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Cô ấy sờ lên ngực, hình như... cũng không có đau như trong tưởng tượng.
Rất nhanh đã đến căn hộ mới, Bạch Thư Hân dọn dọn đơn giản đồ đạc một chút.
Trong căn hộ có sô pha, nhưng không đẹp, cô ấy đi mua một chiếc sô pha đơn.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được cảm giác không thiếu tiền, muốn mua gì thì mua thêm cái nấy.
Không cần nhìn giá, chỉ cần mình thích, thì thanh toán hết.
Đợi đến giây phút cô thanh toán mà không nhìn giá, đoán chừng là còn rất xa rất xa, cùng lắm thì cô đi siêu thị, không cần tính toán một đồng năm tiền rau mà thôi.
Chuyển nhà mới giúp Bạch Thư Hân xong thì đã gần tối rồi.