"Vẫn chưa bình thường trở lại à?"
"Vốn dĩ đã bình thường trở lại rồi, kết quả đưa cô Bạch đi bệnh viện, lại... xiu một lần nữa."
"Từ nhỏ em đã có cái tật xấu này, chị em đã nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng. Em biết mục đích của chuyến này chứ?"
"Biết." Ôn Thành trở nên nghiêm túc: "Chị bảo em tới đây học tập anh, học tập thì được... nhưng em không muốn thừa kế gia nghiệp..."
"Vì sao?"
Cố Gia Huy tò mò hỏi.
Đây là việc riêng của nhà họ Ôn, anh chỉ nghe Ôn Thanh Vân từng nói, nhưng lại không biết nguyên do bên trong.
"Cái này chắc hẳn chị biết, nếu em làm người thừa kế, vậy thì địa vị của chị trong gia tộc sẽ giảm xuống. Sự tồn tại của Cố Cố chỉ có rất ít người biết, trong mắt người ngoài chị em vẫn là người độc thân, rất nhiều người muốn cưới chị. Nếu em tiếp nhận nhà họ Ôn, bố... chắc chắn sẽ sắp xếp chị đi lấy chồng."
"Huống hồ, chị càng thích hợp hơn em. Trong mắt em nam nữ không khác biệt gì cả, chỉ có người có năng lực nhậm chức."
"Em cảm thấy chị em giỏi hơn sao?"
"Em cũng không cho là vậy, những năm nay em toàn nhường chị ấy thôi, ai bảo chị ấy là chị
em cơ chứ?"
Ôn Thành mỉm cười thật thà chất phác, sau đó đẩy đẩy gọng kính vàng.
"Thế em có từng nghĩ, đổi một cái cách khác bảo vệ chị ấy không?"
"Đổi một cách khác ư?" "Giỏi hơn cả bố em, trên dưới nhà họ Ôn lấy lời nói của em làm chủ, lúc đó em trợ giúp chị ấy, bố em cũng không dám nói gì nhiều? Em nhường đường, đúng là có thể có được hiệu quả, nhưng trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Nếu em muốn bảo vệ chị em, vậy thì em hãy trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến nỗi không ai dám
lay động, hiểu không?"
"Vượt qua bố em." Ôn Thành nhíu chặt chân mày.
"Khó lắm à? Muốn từ bỏ?" Cố Gia Huy khẽ nhướng mày, giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
Trong thư phòng yên tĩnh này, giai điệu vang lên có vẻ đặc biệt dày dặn, giống như bắt chẹt trái tim người vậy.
Trái tim Ôn Thành khẽ run, anh ta nói: "Khó, nhưng em sẽ không bỏ cuộc, em biết phải bảo vệ chị, bảo vệ Cố Cố như thế nào rồi. Cảm ơn, xem ra chuyện này em tới là đúng rồi."
"Anh sẽ không dìu dắt em cái gì, em đi từ cơ bản lên, được không?"
"Được."
"Biết uống rượu không?"
"Biết."
“Vậy thì tốt."
Cố Gia Huy gật đầu, trên thương trường ngoại trừ năng lực ra, quan trọng nhất vẫn là xã giao.
Khi không thể một mình đảm đương một phía, quá nhiều sự việc cần phải tự lực cánh sinh.
Ôn Thành trông thì nho nhã lịch sự, nhưng mà tâm tự tinh tế, hơn nữa rất thông minh.
Chính là... từ nhỏ cơ thể không khỏe, trông gầy yếu.
Điểm này còn cần phải làm dần dần.
Ôn Thành đi ra khỏi thư phòng rồi đi xuống tầng, anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân.
Anh ta lập tức đỏ mặt, có hơi xấu hổ, cảm giác rất quẫn bách.
Khi Bạch Thư Hân nhìn thấy anh ta, cô ấy không nhịn được trợn trắng mắt.
Tay trói gà không chặt, giống như thư sinh cổ đại vậy, cô ấy ghét nhất là đàn ông như thế.
Lần đầu tiên thì ngất xỉu, hại cô bị một đao.
Lần thứ hai ngất xỉu, làm cái ớt của cô ấy bị đụng một nhát.
Thật là năm hạn không lợi mà.
"Cái đó... thật ngại quá, trước đó ở bệnh viện... số tiền này đáng ra là tôi trả đúng không, bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, coi như tôi xui xẻo tiêu tại rồi. Anh cứ ngồi đó không muốn động đậy, thân thể quá yếu, tôi sợ một cơn gió là thổi ngã được anh đấy" Bạch Thư Hân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Minh Tâm à, không phải cậu bảo tôi hỗ trợ sao? Mau lên, chẳng phải cậu bảo cho tớ thử điểm tâm cậu làm đi."
Bạch Thư Hân nói chẳng khách khí gì cả, Ôn Thành đỏ mặt.
Cố Cố ở bên cạnh thở ngắn than dài, cô bé nhìn anh ta rồi lắc đầu: "Cậu ngốc, lớn thế này rồi còn không biết nói chuyện với con gái, đáng đời!"