Tâm trạng Thẩm Tuệ có hơi kích động, điều này làm cho Ngôn Dương đau lòng chết đi được.
"Vợ, em đừng tức giận, anh xoa bóp cho em. Bố bảo này con cũng thật là, con không nhìn thấy tâm huyết của mẹ con à?"
"Mẹ nó! Ông mắng ai đấy?" Thẩm Tuệ không khách khí lườm ông ta một cái.
Ngôn Dương lập tức sợ luôn.
"Vợ, anh đang dạy con mà, anh không mắng em!".
"Minh Tâm, con nói cho mẹ biết tại sao con không muốn đi con đường nghệ sĩ. Nhà họ Ngôn có tài nguyên tốt nhất, trong giới giải trí mẹ cũng có tiếng tăm rất lớn, nếu mẹ toàn tâm toàn ý dìu dắt con, thì không đến một năm, mẹ có thể khiến cho con đứng vững gót chân trong giới diễn xuất."
"Con có biết cái này có ý nghĩa gì không? Đây là con đường tắt nhanh nhất đấy, đến lúc đó lại công khai quan hệ của con và Cố Gia Huy, tuyệt đối sẽ không có ai nói gì hết."
Thẩm Tuệ bình tĩnh nói, bà ấy hy vọng cô không phải là nhất thời xúc động.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, hô hấp cũng khẩn trương hơn vài phần.
Những gì Thẩm Tuệ nói, cô hiểu. Một năm ngắn ngủi, cô liền có thể xứng đôi với Cố Gia Huy.
Nhưng...
Cô không thích làm diễn viên, cô tin rằng Cố Gia Huy cũng không muốn.
"Mẹ nuôi, bố nuôi có khuyến mẹ rút khỏi giới diễn xuất không?"
"Tất nhiên là ông ấy chỉ ước gì mẹ rút ra."
"Thế mẹ có biết vì sao lại thế không?"
"Cái này còn cần hỏi sao? Giới giải trí phức tạp, ngôi sao nữ có bản thân xuất sắc, cũng có hoàn cảnh xấu. Hơn nữa bởi vì quay phim cần, có diễn cảnh hôn có diễn cảnh giường chiếu, ông ấy lại không phải người trong giới, sao mà chịu nổi chứ. Đã bao nhiêu năm trôi qua như này rồi, tính khí của ông ấy vẫn chẳng bớt lại tí nào, thật là tức chết mẹ mà."
"Vợ... anh sai rồi, anh... anh không khống chế được bản thân..."
Ngôn Dương đáng thương nói xin lỗi. "Mẹ nuôi, Cố Gia Huy cũng không phải là người trong giới giải trí, anh ấy cũng không thể chấp nhận được. Thật ra trong lòng bố nuôi cũng rất lo lắng, đúng không. Những năm nay đều chưa từng thay đổi, là bởi vì quan tâm mẹ. Ngay từ đầu mẹ nuôi đã chọn nghề nghiệp này, là sự nghiệp của mình, mẹ cũng rất nhiệt tình. Cho nên bố nuôi mới ủy khuất chính mình, không có làm khó mẹ. Vì để bảo vệ mẹ, ông ấy mới để cho mẹ chỉ đại ngôn sản phẩm của nhà họ Ngôn.
Nhưng mỗi lần mẹ ra ngoài hoạt động, con nghĩ chắc chắn là bố nuôi rất buồn." "Nhưng ông ấy biết, nếu có cãi nhau thì cũng không thay đổi được, trái lại còn làm mẹ giận. Con không muốn lấy cái này làm sự nghiệp, con không thích một tí nào. Con quay cái quảng cáo này, chỉ là muốn chứng minh, con không phải là bình hoa, con có sở trưởng của mình. Con không muốn làm cho Cố Gia Huy lo lắng cho con, con là vì anh ấy nên mới như thế này
, nếu làm cho anh ấy lo lắng cho con khắp nơi, con nghĩ mình đã đi ngược lại ước nguyện ban đầu."
"Con biết, nếu con từ bỏ, con phải vất vả và cố gắng nhiều hơn nữa, nhưng con không sợ, có Cố Gia Huy ủng hộ con, con nghĩ con có thể đi tiếp được!"
Thẩm Tuệ nghe được lời này thì hơi bất ngờ, không ngờ Hứa Minh Tâm lại nhìn thấu đáo như thế, trong thế giới hào nhoáng như này, vẫn có thể biết rõ cái mình muốn, không bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Còn bà ấy vẫn luôn biết Ngôn Dương càn quấy, luôn quấy rầy công việc của bà ấy, nhưng bà ấy lại quên mất... ông ấy yêu mình sâu đậm, nên mới ghen.
Bà ấy khẽ nhíu mày và có hơi xấu hổ.
"Được thôi, nếu con đã quyết định rồi, thế mẹ nuôi cũng không nói thêm gì nữa. Mẹ nuôi cũng tin là con có thể, cái gì bắt đầu thì cũng khó, có chỗ nào khó khăn thì nói với bọn mẹ, tuyệt đối đừng giấu trong lòng, biết chưa?"
"Con biết rồi, thế không còn chuyện gì nữa thì con về đây, Cố Gia Huy vẫn đang chờ con."
"Được, mẹ bảo tài xế chở con về." Sau khi Hứa Minh Tâm đi, Thẩm Tuệ quay người lại nhìn Ngôn Dương: "Không ngờ em đã sống nhiều năm như này rồi, còn không nhìn thấy bằng một cô bé. Vậy mà em lại... coi nhẹ anh hơn hai mươi năm, quên hỏi trong lòng anh có buồn hay không. Tính khí em không tốt, chỉ biết oán trách giận dỗi với anh, hình như anh chưa bao giờ giận đỏ mặt với em."
"Hơn hai mươi năm rồi, anh cũng nhịn được hả?"