Ngày hôm sau, Cố Gia Huy nhận được cuộc gọi của Cố Yên.
Cô ấy về, yêu cầu ra sân bay đón, mang theo một bó hoa hồng to.
Đây là tiêu chuẩn của cô ấy, mỗi lần về đều bắt Cố Gia Huy đi một chuyến, mang theo hoa hồng, thu hút ánh mắt trong đám người.
Cũng giống tính nết nóng tính như lửa của cô ấy.
Bạch Thư Hân nghe được tin này thì rất kinh ngạc, cô ấy vội vàng hỏi thêm một câu, Lệ Nghiêm có về cùng không.
Nhưng lại không có.
Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm đi ra sân bay đón cô ấy, còn Bạch Thư Hân thì gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm.
Biết được anh ta vẫn đang ở Lai Châu chờ đội lính đặc chủng của Cố Yên ở lại, đội lính đặc chủng vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã khởi hành đi Lai Chai, cũng là chuyện của hai ngày nay.
"Cố Yên đã về Kinh Đô rồi, anh biết chưa?"
Lệ Nghiêm trầm mặc.
Người mà ngày xưa thân mật như thế, biết được hành tung từng giờ của đối phương, nay cô ấy đã quay về rồi, mình cũng không biết, anh ta lại ở Lai Châu khổ sở chờ đợi.
Nếu không phải Bạch Thư Hân gọi điện thoại tới, đoán chừng anh ta vẫn phải chờ hai ba ngày nữa mới biết là Cố Yên đã về.
"Anh, anh mau quay về đi, em thật lòng hy vọng anh và Cố Yên ở bên nhau."
"Anh biết rồi, anh lên đường ngay đây."
Bạch Thư Hân cúp điện thoại, ban đầu cô ấy tưởng là mình sẽ đau lòng, nhưng không ngờ trái tim chẳng khổ sở tí nào, đôi mắt cũng khô cong, không có bất kỳ dấu vết ướt át nào.
Trong lòng cô ấy khẽ run, lẽ nào mình đã buông tay thật rồi sao?
...
Bọn họ tới sân bay, xa xa đã nhìn thấy Cố Yên khí thế hừng hực.
Lần này, bên trên cô ấy mặc chiếc phông màu đen bó sát người, bên dưới là quần bò màu xanh, chân đi đôi giày đơn giản phóng khoáng.
Tóc buộc cao, dáng vẻ giỏi giang thẳng thắn bức người.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy bọn họ, cô ấy vẫy tay lại rồi bước nhanh tới.
"Cho em."
Cố Gia Huy đưa bó hoa tươi ra, Cố Yên vui mừng nhận lấy.
Từ khoảng thời gian ăn tết kia đi bộ đội, khoảng cuối tháng hai, nay đã đầu tháng chín rồi, bất tri bất giác đã trôi qua nửa năm rồi.
Cô ấy không kìm được ôm chặt lấy Cố Gia Huy, dù sao đây cũng là người anh trai mà mình kính trọng, tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng anh đã thành anh trai ruột của cô ấy từ lâu rồi.
"May là em không sao."
Cố Gia Huy vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, rồi dịu dàng nói.
Cố Yên vốn không có cảm thấy thương cảm, nghe thấy lời này, khóe mắt lập tức ươn ướt.
Cô ấy lau mắt, sau đó lại ôm Hứa Minh Tâm.
"Cục cưng à, lâu rồi không gặp, cô có nhớ tôi không?"
"Đương nhiên rồi!"
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói: "Yên Yên."
Cố Yên nghe thấy vậy thì như nhớ ra gì đó, cô ấy nói: "Em còn dẫn bạn trai về nữa. Qúy Tiêu, qua đây chào hỏi đi."
"Bạn trai á?"
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày.
Quý Tiêu là thượng tướng, bước đi sinh gió, tóc cắt đầu cua, mặc thường phục cũng khó mà che được phong độ mạnh mẽ cứng rắn trên người anh ta.
Làn da của anh ta không đen một tí nào, màu da của người Châu Á bình thường, nhìn trông rất khỏe mạnh.
Anh ta mặc áo cộc tay, có thể nhìn thấy cơ bắp ở cánh tay.
Người cao khoảng một mét chín, Hứa Minh Tâm rất cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn anh ta.
Qúy Tiêu mỉm cười, anh ta đưa tay ra: "Anh chính là anh trai của Yên Yên nhỉ? Tôi tên là Qúy Tiêu, ngưỡng mộ đã lâu, nay may mắn được gặp."
"Cố Gia Huy, đây là vị hôn thê của tôi - Hứa Minh Tâm."
"Chào cô Hứa."
"Chào... chào anh..."
Lần trước Hứa Minh Tâm đi cùng Bạch Thư Hân đi xem mắt, trông thấy Lý Toàn, cô đã cảm thấy cao to uy vũ mạnh mẽ rồi.
Nhưng người trước mặt đây, cả người đều là cơ bắp, nhìn trông rất vạm vỡ, cũng rất có cảm giác an toàn.
Có người bạn trai như thế này, chắc chắn không cần lo nguy hiểm gì nhỉ?
Nhưng mà... Yên Yên đã quen bạn trai rồi sao? Cô ấy đã đi ra khỏi bóng đen của trước kia rồi sao?
"Về nhà nói nhé, Qúy Tiêu cậu ở chỗ nào?" Anh thản nhiên hỏi.
"Em đã bố trí khách sạn cho anh ấy rồi, xe đón khách của khách sạn chắc là đang ở bên ngoài."
"Ừ, đến lúc đó anh xong việc thì gọi điện cho em, bọn em đi ra ngoài đây."
"Được, thế em đi trước đi."
Qúy Tiêu chào tạm biệt xong liền quay người rời đi.
"Em nghiêm túc hả?" Cố Gia Huy hỏi thẳng, không vòng vo tí nào.
Cố Yên có hơi bất đắc dĩ, cô ấy đảo mắt rồi nói: "Anh, anh có thể hỏi uyển chuyển một chút được không?"
"Không thích quanh co lòng vòng, các em có quan hệ gì, quen nhau như nào, phát triển bao lâu rồi?"
Cố Gia Huy hỏi một mạch ba câu. Cô ấy lập tức thành thật trả lời: "Lần này em đi cùng bộ đội đặc chủng, chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm. Qúy Tiêu chính là quan chỉ huy cao nhất, cũng là nhân viên em trực tiếp phụ trách an toàn. Ba tháng trước, anh ấy chấp hành nhiệm vụ, vì đỡ đạn cứu người khác nên anh ấy bị thương, em được điều đến hậu phương để chăm sóc anh ấy. Thường xuyên qua lại thế là có
tình cảm, từ khi anh ấy tỏ tình với em đến lúc xác lập quan hệ, đã cách hôm nay hai tháng rồi."
"Em và anh ấy sớm chiều ở chung ba tháng, con người không phải cây cỏ, chắc chắn sẽ chớm nở một đoạn tình cảm. Lúc đó em cũng không thể bận tâm đến người khác, mỗi ngày chỉ muốn cứu anh ấy, cho nên... liền u u mê mê ở cùng nhau luôn."
Cô ấy nhún vai với vẻ vô tội.
"Thế em đưa cậu ta về làm gì?"
"Nhà Qúy Tiêu là nhà quan cấp cao, lần này trở về là về nhà nghỉ phép, và cũng thăm bố mẹ. Bọn em tính kết hôn trong thời gian nghỉ phép. Vốn dĩ em còn tưởng là mình sẽ không lấy được chồng cơ, bây giờ thì tốt rồi, em cũng không cần lo lắng nữa."
Cô ấy mỉm cười thoải mái, nụ cười tươi xán lạn, tựa như chuyện trước kia đều giống như mây bay, biến mất vô tung vô ảnh.
Cố Gia Huy muốn nhìn ra một số đầu mối, anh rất hiểu cô em gái này, cô ấy rất cố chấp, cũng rất vô tư.
Cô ấy thích Lệ Nghiêm, cô ấy thay đổi chuyên ngành vì anh ta, lao ra tiền tuyến, vừa có thể cầm dao phẫu thuật cứu chữa cho người bệnh, cũng có thể tay không tấc sắt, bảo vệ mình bảo vệ người khác.
Cô ấy không oán giận không hối hận, một cô gái từ hai mươi tuổi, một mực bám theo bước chân của một người đàn ông, cho đến khi hai mươi sáu tuổi.
Hai mươi bảy tuổi, cô ấy muốn bước vào cung điện hôn nhân với anh ta, nhưng... kết cục thảm hại.
Cô ấy bảo từ bỏ, nửa năm sau dẫn theo một người đàn ông xa lạ trở về, nói rằng muốn kết hôn.
Đây chính là sự buông bỏ của cô ấy sao?
Từ trước đến nay, Cố Yên không phải là người dây dưa không dứt khoát, cô ấy làm việc quyết đoán rõ ràng.
Một khi cô ấy đã quyết định từ bỏ, thì mười con bò cũng không kéo lại được.
Bất kể cô ấy có làm ra lựa chọn gì, anh thân là anh trai, cũng sẽ ủng hộ cô ấy.
"Như thế cũng tốt, chỉ cần em vui, anh đều ủng hộ em vô điều kiện."
"Anh tốt với em nhất, chúng ta về ăn cơm đi, em đói quá."
Bọn họ đi tới tập đoàn trước, bởi vì Cố Gia Huy vẫn còn một số việc phải xử lý.
Cố Yên tùy tiện ăn chút đồ ăn lót dạ, rồi kiên nhẫn chờ anh xong việc.
Hứa Minh Tâm cũng đi xuống làm việc của mình, Bạch Thư Hân đã hỏi rất nhiều, khi cô ấy biết được là Cố Yên đã ở bên người khác, trái tim cô ấy hung hăng run lên.
Cô ấy không kìm chế được nữa, chạy nhanh lên tầng.
Cô ấy đi tới văn phòng chủ tịch, Khương Tuấn không có ngăn.
Cô ấy đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đôi đẹp tao nhã đang vắt chéo, Cố Yên đang xem tạp chí.
Trong miệng cô ấy còn đang ngậm một cái thạch, trông có vẻ rất tùy tiện.
Cô ấy có hơi khác với trước đây rồi, trước đây cô ấy cũng giỏi giang già dặn, nhưng lại không có phong tình mãnh liệt như thế này. Bây giờ cô ấy giống như bông hồng có gai, đón gió đung đưa, thể hiện ra vẻ đẹp trên người mình một cách tinh tế.