"Hy vọng hợp tác vui vẻ."
Ngôn Dương mỉm cười nói.
"Ừ, hợp tác vui vẻ."
Ngôn Dương không có nhiều lời, ông ta quay người rời đi.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng rời đi của ông ta, anh rơi vào suy tư.
Ngôn Dương là người như thế nào, nếu ông ta đã không hề tham danh trục lợi, giờ cũng gia đình mỹ mãn, là cái gì có thể đáng giá đến nỗi ông ta mạnh tay chiến đấu, không màng hậu
quả?
Ngôn Dương thần bí và đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.
Vẫn may, người này là bạn, không phải địch.
Trên đường về nhà, anh nhận được một email, là Ngôn Dương gửi tới.
Sau khi mở ra xem thì anh có chút khiếp sợ, thế mà Ngôn Dương lại điều tra Cố Trác Đông rõ ràng đến mức này, toàn bộ sản nghiệp tư nhân đều điều tra ra rõ rành rành, thậm chí còn có cả chứng cứ Cố Trác Đông rửa tiền.
Tuy chứng cứ không mạnh, không đủ để lật đổ Cổ Trác Đông, nhưng mà ông ta có thể điều tra ra được những thứ này, đã là rất giỏi rồi.
Ngay sau đó, Ngôn Dương gọi điện đến cho anh, ông ta hỏi: "Đã xem mail chưa?"
"Tôi không ngờ anh lại điều tra Cố Trác Đông kỹ như vậy."
Anh tốn sức kinh doanh bốn năm cũng không tra ra nhiều như vậy. "Không cần ngạc nhiên, tôi đã bố trí từ rất lâu rồi. Cố Trác Đông đã từng là người được tôi chọn, nhưng cậu ta lòng dạ hẹp hòi, tài đức quá ít. Tôi chỉ sợ tôi hợp tác với cậu ta, cậu ta lại muốn thôn tính cả bên hợp tác của mình luôn đấy chứ. Cho nên tôi đã từ bỏ, nhưng những thứ này thì tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi nghĩ ắt có ngày có tác dụng, không
ngờ nhanh như vậy đã tìm được người cần dùng đến cái này rồi."
"Đây là chút lòng thành của tôi, phần sau tôi đã bố trí tốt rồi, cậu chỉ cần chờ tin của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu loại bỏ cái đinh trong mắt, coi như đây là quà đáp lễ tôi tặng cậu đi."
"Ngôn Dương, anh còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của tôi."
"Cũng không phải đầu, chẳng qua tôi lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, nếu cậu mà đến cái tuổi như tôi bây giờ, những thứ này cậu cũng có thể lấy được. Tôi chẳng qua là có kiên nhẫn thôi, được rồi, không nói nhảm nữa, tạm biệt."
Ngôn Dương vội vàng cúp điện thoại.
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, anh vẫn luôn nghĩ là mình khống chế con đường này, từ từ tiến về phía trước.
Hứa Minh Tâm xảy ra chuyện, được Thẩm Tuệ cứu, sau đó Thẩm Tuệ đã nhận Hứa Minh Tâm làm con gái nuôi để giải nguy.
Say đó, anh liền thêm dầu vào lửa, cho cái tin tức này to lên, uy hiếp người khác.
Anh tưởng sự việc nằm trong sự khống chế của mình, nhưng... bây giờ anh lại cảm thấy, Ngôn Dương càng giống người đứng sau màn hơn, anh cũng đã trở thành quân cờ.
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày.
Anh đã quen tính kế người khác, đột nhiên bị người khác tính kế, loại tư vị này không hề thoải mái.
nh vẫn chưa có chứng cứ chứng thực suy nghĩ của mình, nhưng anh đã chắc tán chín phần. Ngôn Dương... người này không thể coi thường rồi.
Lúc Cố Gia Huy về, dù không hề giấu diếm, Cố Gia Huy cũng đoạn được là anh không ở nhà, sao cô có thể an phận cơ chứ.
"Lần sau chưng ít tổ yến cho cô ấy bồi bổ, đừng nói cho cô ấy biết đó là cái gì."
"Tôi biết rồi, ông chủ."
"Tiện thể trông cô ấy ăn, tôi sợ cô ăn vào không dứt ra được, bụng no quá."
"Ông chủ, cậu thật tốt với cô Hứa."
"Cô ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, tất nhiên là tôi phải lấy thân báo đáp, báo đáp cô ấy thật tốt rồi."
Cố Gia Huy dịu dàng nói, nhắc đến Hứa Minh Tâm, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười như có như không, là cưng chiều thế đó.