"Hóa ra... anh không phải là con của nhà họ Bạch."
Lệ Nghiêm nói ra câu này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cô cô đơn, anh ta cảm thấy có chút châm chọc.
Anh ta tưởng anh ta là niềm kiêu ngạo của gia đình, vậy mà lại là giả dối.
"Sao... sao có thể chứ?"
Cố Yên cũng rất bất ngờ. "Hôm nay chú đến tìm anh, nói là mẹ ruột của anh bệnh nặng, bà ấy muốn nhìn anh một lần trước khi chết. Hóa ra anh không phải là đứa con của nhà họ Bạch, mà là trẻ mồ côi của cấp dưới bố anh. Bà ấy không chịu nổi cú sốc bố anh đã qua đời, cho nên đã vứt bỏ anh. Khi bố anh đến nhà thăm hỏi, mới phát hiện ra anh, cho nên đã
bế anh về." "Sau này bố anh... không đúng, bây giờ phải đổi giọng gọi là bố nuôi. Bố nuôi tìm được mẹ ruột anh, sẵn lòng cho bà ấy tiền, để bà ấy không lo cơm áo. Nhưng bà ấy lại không chịu, bà ấy không cần anh, bà ấy cảm thấy anh là một gánh nặng, cho nên bà ấy đã nhẫn tâm từ chối. Bối nuôi mẹ nuôi liền nhận nuôi anh, và chưa bao giờ nhắc đến
chuyện này."
"Mà giờ, mẹ ruột anh đã tìm đến chú, hy vọng có thể sám hối những lỗi lầm năm đó của bà ấy, hy vọng anh tha thứ cho bà ấy."
"Em bảo anh phải làm sao?"
Lệ Nghiêm chua sót nói, anh ta cảm thấy rất là châm chọc.
Trước kia, bà ta không chịu nuôi nấng mình, bây giờ lại mong có được sự tha thứ của anh ta.
Suốt hai năm tám năm trời không quan tâm gì, không thấy nực cười sao?
Trong lòng Lệ Nghiêm chua sót, anh ta lại uống mấy chén nữa.
Cố Yên nghe được tin tức này, thân mình hung hăng run lên.
Lệ Nghiêm không phải con của nhà họ Bạch, vậy thì giữa anh ấy và Bạch Thư Hân không hề có quan hệ huyết thống.
"Lệ Nghiêm... anh... anh định như thế nào?"
"Anh không biết."
)
KCU
Anh ta chật vật phun ra ba chữ, rất là mơ hồ. " Lệ Nghiêm, anh hãy coi như không biết cái bí mật này, có được không? Anh vẫn là con của nhà họ Bạch, là quân y ưu tú nhất. Anh hãy coi như cái này là chú anh đang đùa anh thôi. Bà ấy không cần anh hai mươi tám năm, giữa anh và bà ấy không có bất kỳ tình nghĩa gì hết. Ví dụ như em, em cũng là đứa con được nhận nuôi mà, nếu như bây
giờ bất ngờ lòi ra một người mẹ ruột, em cũng sẽ không nhận, bởi vì bà ta không có tư cách, đúng không nào?"
Cố Yên vội vàng nói, cô ấy chỉ ước đây là ông trời đang đùa cô ấy thôi.
Mong rằng Lệ Nghiêm ngủ một giấc, liền quên đi tất cả mọi chuyện.
Cái bí mật này, cứ nằm yêu trong bụng Bạch Thắng thì tốt biết mấy?
Cô ấy biết suy nghĩ này của mình rất ích kỷ, nhưng cô ấy không khống chế được.
Cô ấy sợ, sợ Bạch Thư Hân trở lại.
Tình yêu của mỗi người đều là hèn mọn, cô ấy cũng không phải ngoại lệ.
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, anh ta lâm vào trầm tư.
Mẹ ruột của anh ta đã mặc kệ anh ta suốt hai mươi mấy năm.
Bây giờ trước khi chết muốn được anh ta tha thứ, là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình sao?
Anh ta đã nhìn quen sống chết, cũng đã gặp nhiều lòng người.
Bà ta có chỗ bất đắc dĩ của bà ta, anh ta cũng có suy nghĩ của anh ta.
Anh ta hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
"Có lẽ em nói đúng."
Lệ Nghiêm nhấp một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp vang lên.
Cố Yên nghe thấy lời này, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm chặt tay anh ta.
"Chúng ta đừng nghĩ gì nữa được không? Lệ Nghiêm, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh... anh có thể nghĩ nhiều về em..."
Lệ Nghiêm nghe vậy, anh ta ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt bất an của Cố Yên, trong lòng khẽ mềm.
Khoảng thời gian này toàn là Cố Yên bận bịu chuyện hôn lễ, anh ta không rõ chi tiết.
Lệ Nghiêm rất yếu về mặt này, Cố Yên cũng rất thấu hiểu, lần nào cô ấy sẽ không nói về những chuyện rườm rà này, khiến anh phân tâm.
Cô ấy biết anh ta phải xử lý một số vấn đề còn sót lại ở bộ đội, thỉnh thoảng còn phải đi bệnh viện làm phẫu thuật nữa.
Cô ấy luôn ở sau lưng âm thầm trả giá, ủng hộ cho mình.
Anh ta cũng nhìn ra được.
Anh nắm chặt lấy tay cô ấy, sờ lên khuôn mặt của cô ấy, rồi dịu dàng nói: "May mà có em ở bên anh, nếu không anh cũng không biết phải nói với ai những lời này. Thư Hân nóng tính, chắc chắn sẽ không thân thiện rồi."
Cố Yên nghe thấy tên của Bạch Thư Hân, trái tim khẽ run lên.
Tại sao, lúc nào anh cũng có thể nhớ tới Bạch Thư Hân? Tại sao?