Hứa Minh Tâm cũng đi vào phòng bếp hỗ trợ, nhưng Thẩm Tuệ không cho, bà ấy đưa cô đi dạo xung quanh, nói chuyện phiếm.
Ngôn Hải nhận được cuộc gọi của Khương Tuấn, anh ta nhíu mày.
"Cậu Ngôn phải không? Bây giờ cô Hứa đang ở chỗ cậu à?"
"Ừ, sao vậy?"
"Ông chủ nhà tôi vẫn đang đợi cô ấy, tôi tới đón cô ấy đi, anh có thể thông báo cho cô Hứa không?"
"Cô ấy và Cố Gia Huy đón sinh nhật với nhau, tôi không quản được, nhưng bố mẹ tôi đã bận rộn cả buổi sáng, chắc chắn cô ấy phải ở đây ăn bữa cơm trưa."
Ban đầu là quyết định vào buổi tối, nhưng cô lại tới vào buổi trưa, cơm trưa thì tất nhiên là vô cùng phong phú rồi.
"Thế à... vậy tôi chờ các anh ăn xong cơm trưa, tôi sẽ đưa cô ấy đi, mong anh thứ lỗi."
"Được."
Ngôn Hải cúp máy, anh ta không nói cho Hứa Minh Tâm biết chuyện này, và cũng muốn cô yên tâm ở đây ăn bữa cơm.
Thẩm Tuệ dẫn cô ra vườn hoa đi dạo, cô nói: "Tình cảm của bố nuôi mẹ nuôi vẫn mặn nồng như lúc ban đầu." "Xảy ra nhiều chuyện như thế, bất kể là bao nhiêu tuổi cũng vẫn sẽ có sự trưởng thành, chỉ là cái giá phải trả quá lớn. Trước đây, mẹ vẫn nghĩ mọi thứ mà Ngôn Dương bỏ ra đều là lẽ đương nhiên, ông ấy yêu mẹ nhiều hơn mẹ yêu ông ấy, nhưng xảy ra chuyện như thế kia, mẹ mới tỉnh ngộ, không có tình yêu
của người nào là lẽ đương nhiên cả." "Ông ấy yêu mẹ mười phần, mẹ phải trả lại mười phần. Ông ấy yêu mẹ một trăm phần, mẹ cũng nên trả lại một trăm phần, không nên có sự chênh lệch. Vợ chồng không phải là nhận một tờ giấy chứng nhận kết hôn, mà là cùng nhau gánh vác một gia đình. Bao nhiêu năm nay, Ngôn Dương đã làm rất tốt, không có gì để bắt bẻ cả, mẹ cũng từ không thương từ đầu, đến thương không oán không hối của
hiện tại." "Chỉ tiếc là, mẹ và ông ấy chưa thể có một đứa con thuộc về chúng ta, trước kia ông ấy... lại quyết định làm phẫu thuật triệt sản, chính là sợ bây giờ mẹ sẽ biết chân tướng. Ông ấy cũng sợ mẹ sẽ bỏ đi, quả thực ông ấy là người đã cầm cả đời của mình đi đặt cược. Người đàn ông như thế, mẹ nghĩ... mẹ không thể
buông tay, mẹ sẽ yêu cả đời, kiếp sau, mẹ vẫn muốn gặp lại ông ấy."
Thẩm Tuệ sâu kín nói, nghĩ lại từng chút từng chút mà hai người đi tới bây giờ, vẫn luôn toàn là Ngôn Dương chắn gió che mưa cho bà ấy.
Có được người chồng như thế, người vợ còn cầu gì nữa?
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, cô thật sự rất hâm mộ Thẩm Tuệ, có thể có được người đàn ông chung tình như thế.
Tình cảm của cô... hình như đã xuất hiện mối nguy rồi, còn cô lại không biết phải làm như thế nào mới là tốt.
Cô trả lại mười phần, trăm phần... nhưng lại giống như vẫn thua rồi...
"Mẹ nuôi, chuyện này phải giấu anh Ngôn Hải mãi sao?"
"Giấu chứ, mẹ sợ thằng bé không chấp nhận được, mẹ cũng không muốn để cho thằng bé biết mình là con của Ngôn Đức. Nếu mẹ đã lựa chọn Ngôn Dương, thì mẹ phải tin tưởng hoàn toàn vào chồng của mẹ. Mẹ cũng không dám tin, mẹ đã cùng với Ngôn Đức, sinh ra đứa bé này, mẹ con bọn mẹ sẽ biến thành cái dạng gì đây?"
Ngôn Đức tâm tính bất định, căn bản không thể vì một mình bà ấy mà yên tĩnh, bà ấy cùng lắm là làm một nhân tình mà thôi, vậy thì đứa con của bà ấy sẽ là đứa con ngoài giá thú không được lộ ra ngoài.
Bà ấy chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy ngày tháng sau này lạnh lẽo đáng sợ, làm sao mình có thể chịu đựng được đây.
Ngôn Dương đã làm thay đổi cuộc đời của bà ấy, cho bà ấy cơ hội được sống lại, cho bà ấy hiểu được yêu chính bản thân mình, và cũng học được cách yêu người khác.
Nhưng chung quy sự hy sinh của bà ấy vẫn không sánh được so với những gì Ngôn Dương đã bỏ ra, ông ta đã quên sinh tử từ lâu rồi.
"Mẹ lo Ngôn Đức sẽ ngóc đầu trở lại, đánh chủ ý lên Ngôn Dương. Điểm này thì mẹ phải nhờ con rồi, bất luận có như thế nào con cũng phải ngăn Ngôn Dương không làm bất kỳ chuyện sai trái nào. Mẹ sợ thằng bé không nghe lời bọn mẹ, mẹ cũng chỉ có thể gửi hy vọng lên người con thôi."
"Con sợ... con sợ mình không làm được."
"Đừng tự coi nhẹ mình, thật ra con rất giỏi, con trưởng thành mẹ đều thấy hết, đợi một thời gian nữa, con nhất định sẽ trở nên rất xuất sắc, khiến cho người ta ngần ngại. Con cần thời gian rèn luyện, con vẫn còn trẻ, vốn phải không sợ gì hết, sợ hãi rụt rè thì giống cái gì chứ?"
Lời này giống như một gáo nước lạnh làm cô thức tỉnh.
Người trẻ tuổi mà rụt rè sợ hãi để làm cái gì chứ.
Bất kể là làm người, làm việc, hay là trên phương diện tình cảm, đều kị không dứt khoát, dây dưa mập mờ.
Sau hôm nay, cô cũng nên tỏ rõ thái độ với Cố Gia Huy rồi.
Cô không muốn trở thành vật cản trở, làm anh khó xử.
Cô bằng lòng buông tay, cho dù mình sẽ rất đau khổ, cô cũng sẽ không hối hận.
Cô chỉ mong anh tốt.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa, bọn họ rất nhiệt tình, và đã coi cô là người thân từ lâu rồi.
Sinh nhật này rất náo nhiệt, là sinh nhật mà cô chưa từng được trải nghiêm trong suốt bao nhiêu năm nay.
Ăn cơm xong, tiếp theo là ăn bánh ga tô, bánh ga tô có tận mấy tầng, căn bản là ăn không hết, cho nên đã gọi người giúp việc trong nhà tới ăn chung.
Sau khi cơm no rượu say, Ngôn Hải nói cho cô biết Khương Tuấn vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Trong lòng cô run lên, cô không rõ Khương Tuấn đến tìm mình làm gì.
Cô xem đồng hồ, đã hơn một giờ chiều rồi.
Cô đi ra khỏi cổng, Khương Tuấn đang đứng chờ ở trước cửa xe, nhìn ngó xung quanh, khi nhìn thấy Hứa Minh Tâm đi ra, anh ấy nóng lòng chạy tới.
"Cô Hứa, cuối cùng cô đã ra rồi, ông chủ vẫn đang ở Hương Sơn đợi cô đấy."
"Anh ấy đang ở Hương Sơn đợi tôi ư?" Nghe thấy lời này, cô rất là ngạc nhiên.
"Không còn thời gian nói chuyện nữa, cô lên xe đi rồi tôi nói cho cô biết."
Anh ta vội vàng kéo cô lên xe, sau đó nhanh lái nhanh rời đi.
"Hai hôm nay, ông chủ đi Hương Sơ bày trí, để cho cô một bất ngờ, anh ấy vẫn luôn lén bảo chúng tôi giấu cô. Ay ya, không ngờ tôi đến chậm một bước, lúc tôi đến biệt thự thì cô bị cậu Ngôn đưa đi rồi, biết sớm thì tôi đã gọi điện trước cho cô."
"Anh ấy đã đi hai ngày? Thế... thế Lucia..."
Trong thoáng chốc, cô hơi mờ mịt.
"Chú An đã đưa Lucia quay về rồi, cô không biết à?"
"Cái gì"
Hứa Minh Tâm ngạc nhiên đến nỗi không khép được mồm, Cố Gia Huy chưa từng nói cho mình biết!
"Hôm đó... hôm đó anh ấy đã ở bệnh viện bao lâu?" Cô chợt nhớ ra chuyện này, còn có những lời anh muốn nói lại thôi.
"Hôm đó? Hôm nào?"
"Chính là hôm tôi và anh ấy cùng đi đến bệnh viện." "Hôm đó á? Ông chủ nhận được cuộc gọi của tập đoàn Cố Thị, sau đó dặn dò chú An, đưa Lucia đang hôn mê không tỉnh về Manleton rồi. Anh ấy không hề ở lại đấy quá lâu, nhưng ông chủ biết rõ về những chuyện cô và cậu Ngôn ra ngoài chơi hôm dó, là tôi báo cáo đấy, anh ấy muốn xác nhận an toàn của cô,
anh ấy không yên tâm."
"Trời, sao lại như vậy!"
Cô càng thêm kinh ngạc, cô vạn vạn không ngờ được rằng Lucia đã đi.
Sao cô ngốc thế cơ chứ, mấy hôm rồi không nghe được tin của phía bệnh viện, thế mà không hoài nghi tí nào!
Đêm anh không về, anh bảo là đang làm việc, mình cũng tin.
Có khi nào anh vì công việc mà cả đêm không về đâu? Còn cô thì vì chuyện của Lucia canh cánh trong lòng, thế mà xem nhẹ chi tiết này.
"Tôi... tôi còn tưởng anh ấy đã quên ước định với tôi rồi cơ." "Làm gì có chuyện đó?" Khương Tuấn nói với vẻ hơi kinh ngạc: "Lúc ông chủ ở Manleton, ông chủ đã hỏi tôi, nên tổ chức sinh nhật cho cô như thế, anh ấy bảo đây không chỉ là sinh nhật của cô, đây còn là ngày kỷ niệm tròn một năm hai người quen nhau, bất kể thế nào anh ấy cũng phải cho cô một sinh nhật ấn tượng khắc sâu. Ông chủ ở bên kia ngày đêm không nghỉ, chính là để nhanh chóng giải quyết công việc rồi trở về, lòng nóng như lửa đốt từ lâu rồi. Sao anh ấy có thể quên được chứ? Cô Hứa, lần này cô đã hiểu lầm ông chủ thật rồi."