Thật sự phải chọn một trong hai sao?
Hai mẹ con giằng co không dứt.
Ngôn Dương lòng nóng như lửa đốt, tất nhiên là ông ta đứng về phía vợ rồi.
Vợ ở trên, con trai là cái rắm!
"Con trai à, con đồng ý với mẹ con đi, mẹ con cũng là vì tốt cho con nên mới như vậy, tối qua mẹ con đã bám theo xe của tên bắt cóc kia, cũng rất nguy hiểm, con thông cảm cho bố mẹ con chứ?"
"Con xuất ngoại."
Ngôn Dương vừa nói xong, Ngôn Hải liền lạnh lùng phun ra ba chữ.
Từng chữ được bật ra.
Thẩm Tuệ nhíu chặt chân mày, nói: "Con chắc chắn chứ?"
"Vâng, con chắc chắn! Người mà con thích, con muốn dành được với thủ đoạn chính đáng, con có thể hy sinh bản thân con, nhưng con không thể làm tổn thương cô ấy. Mong mẹ tôn trọng quyết định của con, con sẽ lên đường ngay, hy vọng mẹ đừng xúc khuấy động giới giải trí nữa." "Được, nếu con đã đại nghĩa như vậy thì mẹ cũng thành toàn cho con! Mẹ cũng không tán thành hai đứa ở bên nhau, Cố Gia Huy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, liên lụy đến nhà họ Ngôn chúng ta không có ý nghĩa gì cả. Con đi sớm đi, mẹ và bố con sẽ không tiễn con. Bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi. vì người mình yêu, dám trách bố mẹ của con rồi, có bản lĩnh rồi!" Mẹ, con vẫn tôn kính mẹ và bố, con cũng không phải là trách cử. Cả đời này, con trai chưa bao giờ thích ai như vậy, con thật sự muốn bảo vệ cô ấy, cho nên con không thể nhìn cô ấy bị tổn thương, hơn nữa còn là bị người bên cạnh con làm tổn thương. Cũng với đạo lý đó, nếu mẹ bị người ta bắt nạt, người bắt nạt mẹ là người mà con yêu nhất, con cũng sẽ đứng về phía mẹ."
"Cũng không phải con muốn một nhân quả đúng sau, con chỉ muốn đi theo hướng mà trái tim con mách bảo. Con biết mẹ muốn khiến con cắt đứt ý niệm trong đầu, con đồng ý với
mẹ, ở nước ngoài con sẽ thu lại phần tình cảm này, con sẽ vì nhà họ Ngôn rồi cưới một người vợ môn đăng hộ đối."
Nói xong, anh ta quay người rời đi, bóng lưng có hơi hiu quạnh.
"Haiz."
Ngôn Dương nghe thấy lời này, ông ta không khỏi lắc đầu.
Con trai lớn rồi, thật sự là không thể thuận theo nữa rồi.
Thẩm Tuệ nghe thấy lời này, bà ấy cũng cứng đờ người.
Bà ấy vẫn luôn cảm thấy con trai vẫn chưa trưởng thành, vẫn cần phải che chở, vẫn cần bà ấy làm chủ cho.
Nhưng bây giờ... bà ấy mới biết, Ngôn Hải đã có chủ kiến của riêng mình, thậm chí còn có tinh thần gánh vác.
"Thằng bé rất giống anh, năm đó anh vì em mà cũng cố gắng như thế!
Thẩm Tuệ sâu kín nói, cảm khái về quá khứ.
Ngôn Dương tiến lên, dịu dàng ôm bà ấy vào lòng, rồi nói: "Đúng thế, rốt cuộc thì vẫn là con trai của mình. Nhưng anh may mắn hơn thằng bé, anh đã thành công, thằng bé lại thất bại."
Thẩm Tuệ không có tiếp lời, mà rúc vào lòng Ngôn Dương.
Ngôn Hải về phòng không bao lâu sau thì Ngôn Dương tới gõ cửa.
"Bố."
"Bố có thể đi vào ngồi một lát không?"
"Tất nhiên là được, bố ngồi đi."
"Vừa nãy, đột nhiên con nói năng chính nghĩa như thế, hại ông đây còn tưởng con muốn lật trời rồi cơ. Bây giờ đến phòng con, còn phải xin ý kiến nữa, để tránh con lại muốn đấu lý với bố một trận nữa."
Ngôn Dương tức giận nói, sau đó ông ta gõ vào đầu con trai.
"BỐ, con không còn là trẻ con nữa đầu, bố còn cử đánh vào đầu con, sẽ ngu đi đấy!"
"Con cũng không xem xem, những lời con nói vừa nãy đã làm mẹ con tức đến thế nào rồi hả? Đấy là vợ bố đấy, là người mà con có thể quở mắng hả? Sau này đợi con cưới vợ rồi, bố cũng phải giáo huấn vợ con, cho con nếm trải cái tư vị này!"