Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngôn Dương, phía sau anh rốt cuộc dính dáng đến cái gì, tôi không có hứng thú. Tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, nếu anh còn dám động vào Hứa Minh Tâm một lần nữa, tôi sẽ muốn mạng của anh đấy! Mối thù của anh hai tuy quan trọng, nhưng Hứa Minh Tâm còn quan trọng hơn cả mạng của tôi! Nếu anh mà động vào cô ấy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Chuyện của đàn ông, tôi không muốn

 

liên lụy đến phụ nữ, anh có biết nếu tôi không quay về, cô ấy đã sắp mất mạng không hả!"

 

Anh túm áo của Ngôn Dương, âm trầm nói.

 

"Được."

 

Ngôn Dương phun ra một chữ, âm vang hữu lực.

 

Ông ta cũng biết hành vi của mình rất đê tiện, nhưng ông ta bắt buộc phải như vậy.

 

Ông ta đã chuẩn bị tỉ mỉ lâu như vậy rồi, Hứa Minh Tâm là nhân vật mấu chốt nhất, ông ta không thể buông tha.

 

Ông ta lợi dụng Hứa Minh Tâm, hợp tác với Cố Gia Huy, để kích thích mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, ra tay lấy danh nghĩa của Cố Trác Đông, phá hỏng hợp tác của Cố Trác Đông.

 

Ông ta đã phái người đi trông chừng Hứa An Kỳ từ rất sớm, cho nên chân trước bọn họ vào bệnh viện kiểm tra, phía sau Ngôn Dương đã lấy được tin tức rồi.

 

Đứa bé này là thai chết.

 

Nếu Hứa An Kỳ án binh bất động, ông ta cũng sẽ tạo ra việc ngoài ý muốn, khiến cho Hứa An Kỳ nghĩ rằng là Hứa Minh Tâm ra tay, sau đó chậm rãi sắp xếp.

 

Hết thảy, đều nằm trong phạm vi khống chế của ông ta!

 

Ông ta đặt đồ xuống, rồi nói: "Chính vì chúng ta là một loại người, cho nên tôi mới dốc hết sức giúp cậu. Nhà họ Hứa có thể thoát ly triệt để, kế tiếp tôi sẽ giúp cậu giải quyết. Dù sao thì thân phận của tôi cũng là bố nuôi của Hứa Minh Tâm. Đây coi như là một chút bồi thường của tôi, mặc dù tôi biết là cậu cũng không hiếm lạ gì."

 

Ngôn Dương thản nhiên nói xong, sau đó quay người rời đi.

 

Cố Gia Huy thấy ông ta rồi đi, nắm đấm im lặng xiết chặt.

 

Anh đang kìm chế, Ngôn Dương đáng sợ hơn anh tưởng tượng.

 

Đúng lúc này, Lệ Nghiêm tới, anh ta nói là đã tìm được thầy thôi miên.

 

Hứa Minh Tâm vừa tỉnh, khi ý thức vẫn đang mơ hồ đã nghe thấy một giọng nói dày dặn chắc khỏe vang lên bên tai.

 

"Cô đang nằm mơ, một giấc mơ rất sâu rất sâu, trong mơ..."

 

Ý thức của Hứa Minh Tâm dần ngây ngô, đến cuối cùng đã không phân rõ cái gì là hiện thực cái gì là mộng cảnh nữa rồi.

 

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, hai tiếng sau, thầy thôi miên từ trong phòng đi ra, rồi nói: "Trước mắt xem ra là rất thành công, quan sát phản ứng của bệnh nhân sau khi tỉnh lại. Nếu thành công, có thể tiếp tục củng cố hai ba lượt nữa."

 

"Không thành công thì sao?"

 

Cố Gia Huy vội vàng hỏi.

 

"Nếu như không thành công, vậy thì lần sau thôi miên cô ấy cũng sẽ có kháng thể, rất khó thôi miên nữa."

 

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

 

Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, huyệt thái dương đau nhức.

 

Lệ Nghiêm nói: "Tôi cũng đã đi kiểm tra Cố Tử Vị giúp cậu, cậu ta chưa thực hiện được, chính mồm cậu ta nói, cho nên cậu yên tâm đi."

 

"Dù là vậy, tôi vẫn lo cho Minh Tâm."

 

Anh nhắm mắt lại, cảm thấy Ngôn dương nói đúng.

 

Cho dù không đánh chết Cố Tử Vị, thì cũng phải phế cậu ta.

 

Tên khốn này, đáng lẽ ra anh phải đích thân giải quyết từ lâu mới phải!

 

Là anh đã mềm lòng rồi!

 

Cố Gia Huy chăm sóc từ sáng đến chiều, không rời nửa bước.

 

Lúc gần tối, Hứa Minh Tâm mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

 

Cố Gia Huy nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh lập tức gọi Lệ Nghiêm tới kiểm tra cho cô.

 

Hứa Minh Tâm vẫn đang mơ mơ màng màng đây, thì có rất nhiều người lật cô qua lật cô lại kiểm tra.

 

Cuối cùng, Lệ Nghiêm chiếu đèn vào mắt cô rồi nói: "Sốt cao đã rút hết rồi, trên người có một chút bị thương ngoài da, tôi kê ít thuốc cho cậu."

 

Nói xong thì không quấy rầy bọn họ nữa, anh ta đưa những người khác đi ra khỏi phòng.

 

Cố Gia Huy vui mừng ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc của cô, giữ chặt gáy cô.

 

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh từ từ vang lên.

 

"Xin lỗi, là tôi đáng chết, tôi tới muộn rồi!"

 

"Anh... là ai?"

 

Bên tai truyền tới giọng nói của Hứa Minh Tâm, rất nhỏ, giọng điệu cũng rất xa lạ.

 

Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, anh vội vàng buông cô ra.

 

"Em nói cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK