Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không, anh ta toàn nhường tớ, sao có thể cãi nhau với tớ chứ. Lát nữa đi ăn gì vậy? Tớ rất muốn ăn lẩu chín ô!"

"Các cậu không sao thì tốt, muốn ăn gì thì đi ăn cái đấy, không cần khách sáo với chị."

"Tớ không muốn đi ăn trong nhà hàng, ăn xong quần áo toàn mùi lẩu, chúng ta mua nguyên liệu về rồi tự nấu. Gia vị lẩu chín ô lần trước mua trên mạng có còn không? Lúc chuyển nhà cậu có mang theo không?"

"Còn đấy, đừng nói là chín ô, lẩu uyên ương cũng vẫn còn, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó. Cậu muốn tiết kiệm tiền cho tớ, ăn ở nhà, chắc chắn là tớ không ý kiến á. Đi siêu thị đi, chẳng mấy khi hôm nay tớ được nghỉ, nếu không đợi cuối tháng đầu tháng, tớ lại bận túi bụi ở tập đoàn đấy."

Bọn bọn nhanh chóng đi đến siêu thị, chợ bán thức ăn, mua một đống đồ ăn lớn.

Rõ ràng biết là hai người chắc chắn ăn không hết, nhưng vẫn mua rất nhiều.

Khi về đến căn hộ, thì phát hiện cô ấy đã đổi tầng, cô không khỏi hơi nghi hoặc.

Bạch Thư Hân giải thích trước đó khu nhà này có người phóng hỏa tự thiêu, tầng cũ bị ảnh hưởng, nên đổi sang tầng này, khu nhà đã bồi thường kha khá tiền, cô ấy cũng đã mua sắm thêm rất nhiều đồ đạc.

"Thế Ôn Thành vẫn sống ở cách vách nhà cậu à?"

"Ừm."

Bạch Thư Hân nghe thấy tên của Ôn Thành, nụ cười trên khuôn mặt hơi trầm xuống, cuối cùng cô ấy bật ra một tiếng từ giọng mũi, coi như là đồng ý.

"Thế gọi anh ấy cùng ăn đi, dù sao chúng ta cũng mua nhiều mà."

Cô nói.

"Có khi người ta vốn không thích ăn những cái này á... Vả lại giờ này đã qua giờ ăn trưa rồi, nói không chừng người ta đã ăn xong lâu rồi ý..."

Cô ấy còn chưa nói xong, cửa phòng của Ôn Thành đã mở ra, nhìn thấy ngoài cửa có hai cô gái đang xách túi lớn túi nhỏ.

Anh ta rất chủ động tiến lên nhận đồ, rồi nói: "Các cô đang làm gì đấy?"

"Anh tới đúng lúc lắm, anh có muốn ăn lẩu không? Chúng tôi tự nấu lẩu, anh muốn ăn cùng không?"

"Tôi có thể ăn cùng không?"

Anh ta vô thức nhìn về phía Bạch Thư Hân, từ sau vụ cháy lần trước, quan hệ của bọn họ bỗng trở nên vi diệu.

Hai người gặp nhau cũng không chào nhau, người của bộ phận dự án cũng không gọi cô đi uống rượu nữa, nói là Ôn Thành đã ngăn cản.

Anh ta có thẻ phòng rồi, cũng không tới nhà cô ấy nữa, rõ ràng hai người là hàng xóm ngay cạnh nhau, nhưng lại bỗng trở nên xa lạ.

"Đương nhiên là được!"

Hứa Minh Tâm chẳng thèm nghĩ đã nói, sau khi nói xong cô mới phát giác ra là anh ta hoàn toàn không nhìn mình, trái lại nhìn Bạch Thư Hân chăm chú.

Cô không kìm được quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: "Có phải hai người có việc gì dấu tôi không hả? Tại sao tôi cảm thấy hai người cứ là lạ?"

"Làm gì có, đứng ngây ra ở cửa làm gì, ăn lẩu thì mau đi vào thôi."

Bạch Thư Hân vội vàng nói, ý đồ che dấu gì đó.

Cô ấy nghe thấy Hứa Minh Tâm nói như thế, thì đột nhiên có hơi chột dạ, hai má nóng lên, chính bản thân cũng cảm thấy không hiểu ra sao.

Cô ấy vội vàng mở cửa, Ôn Thành do dự một lát, thì cũng đi vào theo, nhưng đặt đồ xuống là muốn rời đi, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm kéo lại.

"Anh làm gì vậy? Chẳng phải anh bảo muốn ở lại ăn lẩu sao?"

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi, đâu phải là người ngoài đâu, sao lại khách sáo thế? Ăn chung đi, tôi đi rửa rau."

"Được, tôi làm cho."

"Tôi hỗ trợ, kỹ thuật cắt rau của tôi được lắm đấy."

"Ách... thế tớ chờ ăn à?"

Bạch Thư Hân có hơi xấu hổ nói, cô ấy là người nấu ăn kém nhất, cô ấy cảm thấy phòng bếp không hợp với mình.

"Cho cậu này, đồ ăn vặt tớ mua đấy, đừng ăn hết nhá, để lại cho tớ một ít là được."

Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.

Sau đó, cô kéo Ôn Thành vào phòng bếp, Bạch Thư Hân thì ngồi dựa trên sô pha xem ti vi.

Cô thấy Ôn Thành cầm dao thái thịt bò, cá rất điêu luyện, cô không khỏi cảm thấy rất thần kỳ.

Hiếm có người đàn ông nào tay nghề tốt như này.

Cô cũng bận rộn theo, vừa thái rau, vừa hỏi: "Anh và Thư Hân đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Ôn Thành nghe thấy lời này, ngón tay hơi run, suýt thì cắt vào tay.

Anh ta vội vàng thu liễm lại tâm trạng, anh ta nói: "Không có gì."

"Thật không? Tôi cứ có cảm giác hai người đều kỳ lạ. Lát nữa nể mặt tôi, ăn cơm là lạ, anh đừng có mà ngại như thế đấy nhá, sẽ làm tôi không nuốt trôi. Tôi thật sự rất đối, bữa sáng trên máy bay đã tiêu hóa hết rồi, bây giờ tôi đói đến nỗi có thể nuốt cả con bò đấy."

"Ừ, tôi biết rồi."

Anh ta thản nhiên đồng ý.

Phòng bếp có hai người chuẩn bị đồ ăn, cho nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Chưa đến nửa tiếng đã xử lý xong nguyên liệu rồi.

Đã mua lẩu chín ô, thịt bò, một con gà, còn có cá đen, cùng với các loại rau.

Ôn Thành sào nguyên liệu lẩu haidilao một chút, sau đó đổ nước vào, bỏ thịt gà và viên thả lẩu vào đun trước một lúc.

Sau đó lẩu chín ô chuẩn bị xong, nồi lẩu chuẩn bị bốc khói nghi ngút.

Trước đây, cô và Bạch Thư Hân thường xuyên làm cái này ở trong ký túc xá, dù sao thì ký túc xá đại học vẫn còn rất đơn giản, nấu lẩu ở ký túc xá là chuyện hạnh phúc nhất.

Dấu dì ở ký túc á, trốn trên ban công, mọi người quây thành một vòng, ăn vào một cái là thấy ngon hết sảy.

Sau đó, máy tính thì bật bộ phim mà mọi người thích xem, ăn ăn uống uống, thật hạnh phúc.

"Ngon thật đấy! Ngon hơn nhiều so với bên ngoài, đĩa dầu vừng đâu?"

"Đứa tớ đưa tớ." Bạch Thu Hân đưa cho cô, thấy Ôn Thành không dùng dầu vừng, cô ấy nói: "Anh không cần à?"

"Tôi... tôi rất ít khi ăn lẩu, tôi không biết phải dùng cái gì."

"Tôi làm giúp a."

Cô ấy làm một bát dầu vừng giúp anh ta, Ôn Thành nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau.

Trái tim Bạch Thư Hân run lên, cảm giác trên đầu ngón tay có dòng điện xoẹt qua, làm cô ấy vội vàng rụt tay về.

Khó khăn lắm Ôn Thành mới đỡ được, suýt thì rơi xuống sàn.

Ánh mắt anh ta sâu thẳm, nhìn Bạch Thư Hân, còn cô ấy thì né tránh ánh mắt của anh ta.

"Có muốn uống rượu không?"

Bạch Thư Hân tìm một chủ đề, sợ bầu không khí tiếp tục thế này thì sẽ xấu hổ.

"Tôi có thể len lén uống không? Hai người đừng nói cho cậu ba Cố biết, có được không? Chắc chắn anh ấy sẽ nói tôi."

"Yên tâm, ở chỗ tớ đây tuyệt đối bí mật, tớ đi lấy bia dứa cho cậu."

Bia dứa có hơi giống với đồ uống chua chua, độ cồn cũng không cao, có thể hầu như là bằng không.

Ba người bắt đầu ăn uống, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn.

Hứa Minh Tâm là người không uống rượu, uống một chút sẽ say, cho dù đây có là bia dứa.

"Không... không thể uống nữa, tớ muốn ăn... nếu không tớ sẽ say mất."

Cô lắc đầu, bắt đầu ăn, không dám tiếp tục uống nữa.

Bữa cơm này ăn gần một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Hứa Minh Tâm không trụ được nữa, ngã lên sô pha.

Bạch Thư Hân bất đắc dĩ đỡ cô vào phòng ngủ, lúc đi ra Ôn Thành đã bắt đầu dọn dẹp bàn ăn rồi.

Cô ấy muốn hỗ trợ, nhưng lại bị anh ta ngăn lại, anh ta bảo cô ấy cứ ở một bên xem ti vi là được rồi, đừng làm bẩn quần áo.

Cô ấy có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn anh ta đi ra đi vào.

Đợi làm xong, anh ta cởi tạp dề ra, khí chất của cả người cũng thay đổi  đi nhiều.

Cô ấy mở cửa sổ ra cho thoáng gió, vốn dĩ cô ấy tưởng là anh ta sẽ lập tức đi luôn, nhưng không ngờ anh ta lại đứng yên bất động.

Bầu không khí lập tức trở nên ngại ngùng.

"Cái đó, tôi định đi xuống siêu thị dưới tầng mua chút đồ ăn, hay là anh về trước đi..."

Cô ấy còn chưa nói xong, anh ta đã lên tiếng: "Tôi cũng muốn xuống tầng mua đồ, đi cùng đi."

"Hả?"

Anh ta không nghe ra ý tứ trong lời mình nói sao? Cô ấy là muốn anh ta đi về đấy!

Nhưng người ta đã nói như thế rồi, cô ấy cũng đành phải nghe theo. "Thế... thế đi cùng đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK