Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh, em không biết anh quen cô ấy là may hay không may, em cũng không biết cô ấy gặp anh, là phúc hay là họa. Nhưng em biết anh là anh của em, em sẽ dốc hết sức bảo vệ anh, nhưng em không hy vọng cuối cùng có một ngày em sẽ gặp anh trên bàn mổ, hoặc là gặp cô ấy trên bàn mổ." "Người mà anh yêu, chính là người em yêu. Anh, dốc toàn lực đối phó, em cũng sẽ dốc toàn lực đối phó. Anh hai đã mất rồi, anh cả thì đã rời khỏi Kinh Đô, bố thì tuổi cao, không còn hỏi những chuyện này nữa. Em hy vọng chúng ta đều có thể sống thật tốt, còn sống.... chính là đã rất tốt rồi. Đối với gia đình bình thường mà nói thì có lẽ sống là điều tối thiểu nhất. Nhưng em nghĩ có thể sống được là đã rất tốt rồi."

"Anh, em đã được điều tới hậu phương rồi, em dự định làm viện ở bệnh viện quân khu. Em không muốn đi nữa, có lẽ anh nói đúng, nếu đã không buông bỏ được, em muốn đi tìm Lệ Nghiêm, nói rõ ràng với anh ấy."

"Ngoan." Anh dịu dàng nói, tiếng nói dịu dàng, sau đó anh xoa đầu cô, rồi nở nụ cười cưng chiều: "Cô nhóc lừa đảo, có khi nào anh để em hao tâm tổn sức chưa? Anh là đàn ông, nếu mà phải bảo vệ thì phải là anh nói mới đúng."

"Thế em rất tò mò, em và Minh Tâm mà cùng xảy ra tai nạn, thì anh cứu ai?"

"Anh sẽ cứu em trước, sau đó anh sẽ dốc toàn lực đi cứu cô ấy, đồng sinh cộng tử cùng cô ấy."

"Ay ya... anh, sao anh giống tính anh hai vậy?"

Cố Yên nghe được lời này, cô ấy không kìm được nghẹn ngào lên tiếng, vành mắt ươn ướt.

Nhất là bốn chữ "đồng sinh cộng tử" kia, khiến cho trái tim cô ấy cũng bất chợt lộp bộp một chút, đột nhiên cô ấy đau lòng quá.

Ở trên chiến trường, cô ấy nhìn thấy người bệnh, rất nhiều người cấp cứu không có hiệu quả, trực tiếp tuyên cáo tử vong.

Thân là bác sĩ, đối với sinh tử thì hẳn phải nên coi nhẹ từ lâu, nhưng cô ấy không phải thần, cô ấy có thất tình lục dục.

Cô ấy nghĩ.... đời này điều mình sợ nhất chính là tử vong.

Cô ấy có thể cứu người khác, nhưng lại không thể cầm dao phẫu thuật đối diện với người mình thân nhất yêu nhất.

"Đã là người lớn rồi, không được khóc nhè nữa."

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng đi vào, là Hứa Minh Tâm.

Cô bưng hoa quả đã gọt sẵn, rồi nói: "Em đã chuẩn bị cho hai người ít hoa quả, hai người muốn ăn không? Dưa hấu này, ngọt lắm đó."

Bầu không khí trong thư phòng có hơi nặng nề, khi cô ấy nói ra những lời ngọt ngào này, bầu không khí lập tức trở nên ấm áp hơn nhiều.

Cố Gia Huy nhìn người mình yêu, khóe miệng không kìm được nhếch lên một nụ cười dịu dàng.

Anh tiến lên, tự nhiên ôm lấy eo cô, cầm lấy đĩa hoa quả trong tay cô, sau đó mỉm cười nói: "Em đã thử rồi à?"

"Hì hì, lúc gọt hoa quả ở phòng bếp, em đã lén ăn một miếng."

"Anh, em không làm phiền hai người nữa, em tự đi vào phòng bếp ăn dưa..."

Cố Yên rất là thức thời, cho cô ấy ở chỗ này làm bóng đèn thật sự là quá tàn nhẫn rồi.

Khi cô ấy nhìn thấy nụ cười bên môi Cố Gia Huy, khoảng khắc đó cô ấy cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất thế gian, đoán chừng anh cũng nghĩ như thế.

Tình yêu của anh và Hứa Minh Tâm không mãnh liệt rầm rộ, mà là tế thủy trường lưu, tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Bọn họ từ từ thành đôi, cuối cùng trở thành linh hồn bầu bạn.

Sẽ có sự thôi thúc ban đầu, nhưng bởi vì yêu đối phương sâu đậm, cho nên vẫn luôn kiềm chế.

Cô ấy nghĩ một người đàn ông có thể kiềm chế dục vọng của mình, nguyện ý sống cuộc sống bình đạm với cô ấy, đây là một chuyện rất hiếm có.

Sau khi Cố Yên đi ra khỏi thư phòng, cô hơi tò mò nên cô hỏi: "Hai người đã nói gì ở thư phòng vậy, tôi cảm giác chủ đề rất nghiêm trọng, vừa đi vào tôi đã thấy áp lực rồi."

"Không có gì, anh khuyên em ấy đi tìm Lệ Nghiêm, và đừng hối hận. Nói một hồi, hình như anh có một chút giác ngộ, hình như anh càng yêu em thêm vài phần."

"Sao lại liên quan đến chúng ta rồi vậy?"

"Bởi vì... anh nhớ em rồi."

Anh ngốc nghếch nói, anh ôm lấy cô, đặt cô lên bàn, còn anh thì ngồi trên ghế ngắm cô.

Cô ôm đĩa hoa quả, vừa đút cho mình ăn, và cũng không quên đút một miếng vào miệng anh.

"Có gì mà nhớ, chẳng phải em đang ở nhà sao?"

"Ở trong nhà thì không được nhớ à? Anh và Cố Yên nói chuyện ba mươi phút năm mươi giây, một khoảng thời gian dài như thế không có nhìn thấy em, anh nhớ vợ mình, không được sao?"

Hứa Minh Tâm không ngờ anh lại tính thời gian chuẩn như vậy, mới mấy chục phút ngắn ngủi thôi mà.

"Đến mức đấy cơ à?"

"Đến mức đấy á, chỉ cần là em thì đều đến mức đấy. Có liên quan đến em, thì chuyện nhỏ nhất cũng là chuyện to nhất." Anh ôm lấy cô, tựa sát lại, hít thở mùi hương thoang thoảng trên người cô.

"Anh cứ nói mấy lời sến này, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi.... hình như tôi cũng chưa học tốt ngữ văn, tôi không chọn được từ nào cả."

"Em có thích nghe tôi nói lời tình cảm không?"

Cô nghe thấy lời nói thẳng như này, hai má nóng lên, hơi xấu hổ, nhưng cũng rất là thành thực gật đầu.

Con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nhất là với người yêu.

Hơn nữa cô biết, những lời mà Cố Gia Huy đều là thật.

"Thế em nghe là được rồi, còn về phần phải trả lời như thế nào... em có thể hôn tôi, nắm tay tôi, đút đồ ăn cho tôi, chuẩn bị cho tôi một miếng bánh ngọt, hoặc là ngắm tôi thêm một cái, hoặc là gọi tên tôi, lúc lái xe thì ngồi bên cạnh tôi.... những cái này đều được hết."

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô không kìm được nghĩ đến một câu rất thịnh hành trên mạng.

Bầu bạn, chính là lời tỏ tình tình cảm nhất.

Cô gật đầu thật mạnh, cô nguyện ý cả đời ở bên cạnh Cố Gia Huy, không xa không rời.

...

Buổi tối, Cố Yên một mình nằm trên giường, nhàm chán xem phim thần tượng.

Chắc là lớn tuổi rồi, đã qua cái tuổi cô gái nhỏ ngây thơ mê trai, bây giờ nhìn tình yêu anh anh em em trong phim thần tượng, thế mà cô ấy lại cảm thấy khó mà chịu nổi.

Cuối cùng cô ấy chán chết tắt máy tính, nằm trên giường, cô ấy đang rối rắm xem rốt cuộc ngày mai tìm Lệ Nghiêm như thế nào.

Mới giả bộ rụt rè được mấy ngày, giờ đã phải phá công rồi sao?

Liệu Lệ Nghiêm có đến tìm mình không? Nếu mà tới tìm, thì cô ấy liền thuận thế xuống nước là được.

Cô ấy đang suy nghĩ lung tung, điện thoại reo lên, là Lệ Nghiêm gọi tới.

Thần kinh cô ấy rung lên, đúng là nghĩ cái gì thì cái đấy đến!

Cô ấy vội vàng nghe máy, nhưng lại khẩn trương ngừng hô hấp, không dám nói chuyện.

Cô ấy cũng không dám thở mạnh, nghe tiếng hít thở của đối phương truyền vào tai.

Hai người đều im lặng, bầu không khí như ngưng đọng vài phần.

Cuối cùng, bên tai truyền tới giọng nói trầm khàn, hơi nặng nề, hết sức dễ nghe.

"Cố Yên."

Anh ta gọi tên cô ấy, hai chữ này gõ ở trong lòng, khiến cho trái tim cô ấy hung hăng run lên.

Ban đầu cô ấy vốn định làm ầm ĩ, cãi cọ, rồi lấy lại chút mặt mũi cho mình.

Dù sao thì trên hôn lễ, anh ta đã bỏ đi ngay trước mặt các quan khách, cô ấy cũng trở thành cô dâu bị bỏ.

Trên dưới Kinh Đô, không ai không biết không ai không hay, cô ấy đã trở thành một trò cười.

Theo hướng này, cô ấy cũng nghĩ là mình phải dày vò anh ta một trận, nếu không thì trong lòng không hết giận được.

Nhưng bây giờ, nghe thấy anh ta trầm lặng gọi tên mình, hình như cơn giận kìm nén trong lòng cô ấy đến bây giờ thoáng cái đã biến mất không còn.

Cuối cùng, cô ấy vô cùng nhu thuận trả lời: "Ừm." Giọng nói bình thản, lại là giọng mũi run run.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK