Hứa Minh Tâm không biết có phải anh ta vì mình hay không, trong lòng có hơi áy náy.
Địa điểm là Ngôn Hải chọn, khách sạn năm sao cao cấp. Ngôn Hải đi đón Bạch Thư Hân, anh ta tụ họp với cô ấy ở cửa.
"Hội trưởng."
Cô có chút không dám nhìn vào mắt Ngôn Hải, cô sợ anh đi là bởi vì mình.
Ngôn Hải thì ngược lại, anh ta tỏ ra rất bình thường, mỉm cười nói: "Sao mặt em trông không vui thế này, có phải có người bắt nạt em rồi không."
"Không có." Cô vội vàng nói.
"Thư Hân, cậu đi trước đi, tôi có vài lời muốn nói với Minh Tâm"
"Được, tôi vào trong đợi hai người."
Sau đó, Ngôn Hải liền đưa Hứa Minh Tâm vào khách sạn.
Tầng hai khách sạn là nhà hàng, nghe đồn thợ làm bánh kem ở đây rất giỏi, điểm tâm rất
ngon.
Ngôn Hải biết cô thích những thứ này, anh ta chọn một số món đẹp mắt, đặt trước mặt cô.
"Nếm thử đi, ngon lắm đó."
"Cảm ơn học trưởng."
"Vừa nghĩ tới chuyện nửa năm tới không được gặp em, anh thật không nỡ. Nhưng suy nghĩ cho tiền đồ của mình, sau này anh còn phải tiếp quản cả nhà họ Mặc, suy nghĩ thì vẫn phải ra nước ngoài đào tạo sau một chút. Anh cũng định thi nghiên cứu sinh, nếu trường đó được thì anh sẽ tiếp tục cố gắng học tập."
"Học trưởng muốn đào tạo sâu à?"
"Không thì sao?" Ngôn Hải mỉm cười nói.
Anh ta kìm nén lại tình cảm của mình, không muốn trở thành gánh nặng của Hứa Minh Tâm.
Yêu một người, nên là chuyện thật vui mừng, nếu tạo thành áp lực, vậy thì không nên.
Bây giờ cô rất vui, anh có thể nhận ra được, mặc dù hạnh phúc này không phải anh trao, anh cũng mong cô có thể mãi luôn vui vẻ như này.
Thực ra, mỗi người đều có lòng riêng, ai yêu cũng sẽ ích kỷ, nhưng anh ta không nỡ...
Không nỡ để tình yêu của mình trở thành gông xiềng, trói buộc cô.
Như vậy, anh ta cũng không vui.
Cho nên, anh ta muốn chạy trốn, những điều này đều là cớ thôi.
Nhưng, không thể để cho Minh Tâm biết.
Anh ta không muốn làm cô áy náy.
Cô không cần phải quá thông minh, hiểu tất cả những điều này, cô chỉ cần ăn ăn uống uống, cười cười ầmĩlà tốt rồi.
"Học trưởng, sau này chắc chắn anh sẽ là siêu cấp boss, quản lý tập đoàn gọn gàng ngăn nåp!"
"Mượn lời may mắn của em, anh nghĩ anh ưu tú như này, chắc là sẽ không kém đâu! Em ăn chậm thôi, không ai tranh với em đâu, lát nữa còn phải liên hoan đấy!"
"Nhưng mà ngon lắm ý!"
"Lát nữa đóng túi rồi cho em mang về."
"Vâng!"
Ngôn Hải ngồi ở đối diện, nhìn Hứa Minh Tâm ăn vui vẻ, trong đầu chợt có rất nhiều phiền muộn, nhưng lại bị niềm hạnh phúc đắp vào những khe hở còn lại.
Anh muốn thưởng thụ ngày cuối cùng với cô, từng chuyện từng chuyện đều phải tốt đẹp.
Rất nhanh, cô đã ăn xong, Ngôn Hải dẫn cô về bữa tiệc.
Mọi người đều mời rượu, trông Ngôn Hải rất vui, ai đến cũng không từ chối, uống rất nhiều.
Trong bữa tiệc, chỉ có Bạch Thư Hân biết, trong lòng anh ta là đau khổ.
Qua ba tuần rượu, người ở đây đều đã hơi say rồi, chỉ có Hứa Minh Tâm là vẫn giữ được tỉnh táo.
Bởi vì cô không có uống rượu, Khương Tuấn vẫn đang chờ cô ở ngoài kia kìa.
Ngôn Hải tính rất chu đáo, anh ta đã bảo khách sạn tìm taxi, đưa bọn họ về.
Hứa Minh Tâm đi cuối cùng, dìu Ngôn Hải, đỡ anh ta lên xe riêng.
Anh ta đã say, hai mắt nhắm lại, bất tỉnh nhân sự.
"Đi đường cẩn thận."
Cô nhắc nhở tài xế.
Tài xế đóng cửa sổ xe, vào khoảnh khắc mà cửa kính xe đóng lại, khóe mắt người đàn ông phía sau ươn ướt.
Gió lạnh thổi tới, cô kéo chặt quần áo, nhanh chóng chạy đến đối diện.
Xe của Khương Tuấn vẫn đỗ ở đó.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng mở cửa ghế sau ra rồi lên xe.
"Về nhà thôi."
Khương Tuấn không trả lời, bắt đầu nổ máy.