Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm cũng rất vui, ở nhà họ Hứa cô là người thấp cổ bé họng, đón tết là chuyện của gia đình ba người nhà bọn họ, cô chỉ xuất hiện ăn bữa cơm thôi.

 

Ăn cơm lâu, còn làm cho mẹ con Hứa An Kỳ mất hứng nữa.

 

Cho nên cô rất thức thời, ăn xong là rời đi luôn.

 

Hàng năm, cô đều cảm thấy rất cô độc.

 

Năm nay không cần về nhà họ Hứa, mà có thể vui vẻ náo nhiệt với mọi người, cô vui lắm!

 

Mọi người sôi nổi ngồi xuống, Hứa Minh Tâm rót đồ uống rót rượu vang cho bọn họ.

 

"Chú An, chú là trưởng bối, chú nói lời mở đầu đi!"

 

"Được, cảm ơn cô Hứa đã nể mặt. Chú An tôi đây chúc mọi người chào cũ đón mới, năm mới lên chức, làm ăn khỏe mạnh vạn sự như ý!"

 

"Tốt!"

 

Mọi người hoan hô, chén thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.

 

Vốn dĩ bọn họ vẫn còn hơi câu nệ, nhưng dưới sự lôi kéo của Hứa Minh Tâm, bọn họ cũng dần tùy ý.

 

Mọi người chúc tới chúc lui, ăn uống linh đình.

 

Hứa Minh Tâm cũng cầm cốc nước chanh, ngồi thẳng lưng.

 

Cố Gia Huy vẫn đang đợi cô chạm cốc với mình đây này.

 

Một vòng người đều đã nói xong lời chúc mừng, chỉ chưa nói với anh!

 

Hứa Minh Tâm hắng giọng một cái, cầm ly rượu, nói: "Cậu ba Cố, năm nay sắp trôi qua rồi, một năm mới sắp bắt đầu. Mong anh tiếp tục bao dung nhiều hơn, từ từ chỉ giáo."

 

"Được, tôi nhất định sẽ làm gương tốt cho người, dạy em cả đời."

 

Cố Gia Huy cong môi, dịu dàng nói.

 

Chiếc ly chạm vào cùng một chỗ, Hứa Minh Tâm cũng thoải mái nở nụ cười.

 

Sau khi cô uống xong, Cố Gia Huy nói: "Tôi vẫn chưa chúc em."

 

"Anh muốn chúc tôi cái gì?"

 

"Tôi không yêu cầu nhiều, hy vọng em vui vui vẻ vẻ, sống lâu trăm tuổi, là được rồi."

 

"Hai người chúng ta cùng sống lâu trăm tuổi... Không đúng, anh sống lâu trăm tuổi, tôi sống đến chín mươi tuổi là được rồi. Như thế chúng ta sinh không cùng thời, cũng có thể chết cùng lúc nhỉ?"

 

"Vậy em sống ít hơn tôi mười năm, em không thấy thiệt thòi à?"

 

"Không thiệt thòi đâu? Không có anh, sống thêm một trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì." "Hứa Minh Tâm, tôi vốn không tin thần phật, tôi tin con người có thể chiến thắng trời đất, chuyện gì cũng phải dựa vào nỗ lực để có được, tôi không tin vào số mệnh. Nhưng lần trước em xảy ra chuyện, tôi đã trở nên có tín ngưỡng. Bỗng nhiên, tôi có hơi tin vào số mệnh, em đã định trước là người sẽ có trong cuộc đời của tôi. Cũng không biết liệu có có kiếp sau hay không,

 

nếu có, tôi muốn tôi vẫn đi đằng trước em, bảo vệ em thật tốt!"

 

"Được, một lời đã định!"

 

Hứa Minh Tâm không kìm được ngoắc tay đóng dấu với anh.

 

Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Hứa Minh Tâm bắt đầu đốt pháo hoa và pháo trúc.

 

Cô có hơi không dám, Cố Gia Huy đi.

 

Lúc pháo trúc nổ, cô sợ tới mức che lỗ tai.

 

"Đẹp quá!"

 

"Năm nay thật là là vui!"

 

Bọn họ vừa cười vừa nói.

 

"Cố Gia Huy, anh xem kìa đẹp quá, tôi muốn chụp ảnh lại!"

 

Hứa Minh Tâm lấy điện thoại ra, quay lại cảnh này.

 

"Cố Gia Huy, chúng ta cũng chụp chung một tấm đi, anh chưa từng chụp với tôi bức ảnh nào đâu đấy!"

 

"Được."

 

Cố Gia Huy lại gần, vào khoảnh khắc Hứa Minh Tâm ấn nút chụp, không ngờ Cố Gia Huy bất ngờ nghiêng người, hôn lên má cô.

 

Cảnh này, nháy mắt đã dừng hình.

 

Hứa Minh Tâm bị dọa cho giật mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại.

 

"Anh hôn trộm tôi."

 

"Thế thì tôi quang minh chính đại chút vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK