Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ phải làm kiểm tra toàn thân, Bạch Thư Hân không được đi vào, cô ấy chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông chờ đợi. 

Trên người cô ấy không có điện thoại, cô ấy đành phải mượn điện thoại của lễ tân bệnh viện gọi điện cho Hứa Minh Tâm. 

Điện thoại nhanh chóng được nối, là Cố Gia Huy nghe máy. 

Có thể tìm thằng anh là tốt nhất! 

"Cố... Cố Gia Huy, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một nhóm người đã đưa Cố Cố đi. Nhưng những người đó chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của cô bé, bọn họ cũng đã thả tôi và Ôn Thành ra rồi." 

"Tôi biết rồi, tôi bảo Khương Tuấn xử lý ngay đây." 

Giọng nói của Cố Gia Huy đặc biệt bình tĩnh u ám. 

Bạch Thư Hân đang sốt ruột, cô ấy một lòng lo lắng cho Ôn Thành nên cũng chưa chú ý đến thái độ quá bình tĩnh này của anh. 

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy mới thở phào một hơi. 

Mà giờ phút này, trên cổ trấn. 

Anh và Hứa Minh Tâm đã đến nơi, hai tiếng trước Ngôn Dương đã gọi điện tới, nói cho anh biết là đã bắt đầu hành động rồi. 

Người của lần này không phải là Cổ Trác Đông, mà là người của chợ đen. 

Cho nên Cố Cố an toàn tuyệt đối. 

Anh cũng biết Ôn Thành đã chịu khổ, nhưng anh chỉ có thể kìm nén. 

Trong lòng anh biết rõ là, cách này của Ngôn Dương là nhanh nhất. 

Cố Trác Đông không ra tay, vậy thì anh sẽ giả vờ là Cố Trác Đông ra tay, đến lúc đó Cố Trác Đông hết đường chối cãi. 

Còn anh thì chỉ cần ở đây chờ, chờ ngày giỗ kết thúc rồi trở về. 

Trong bệnh viện, thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ mới mở cửa ra. 

Ôn Thành đã được tiêm thuốc mê, anh ta đã hôn mê rồi, bác sĩ gật đầu với cô ấy rồi nói: Bệnh nhân không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là cậu ta khá là chịu tội, một tháng tới tốt nhất là tĩnh dưỡng trên giường thật tốt." 

11 

"Được, tôi rõ rồi, cảm ơn bác sĩ" 

"Nói tới cũng lạ, cậu ta là người bệnh có ý chí kiên cường nhất mà tôi từng gặp, lúc đưa tới thế mà cậu ta vẫn giữ được tỉnh táo, đây là chuyện trước nay chưa từng thấy." Bác sĩ không kìm được cảm thán, sau đó bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã chuyển đến phòng bệnh thường rồi, cô đi thăm được rồi đấy." 

"Cảm ơn bác sĩ." 

Cô ấy lại cảm ơn lần nữa, sau đó đi tới phòng bệnh thường. 

Ôn Thành không có nhiều vết thương trên mặt, chỉ có chỗ khóe miệng thôi. 

Cô ấy không kìm được vén áo bệnh nhân của anh ta lên, trên bụng toàn là vết bầm, nhìn thấy mà đau lòng. 

Cô ấy vẫn còn nhớ lúc anh ta ngã xuống, cuộn người lại, giống như con tê tê tự vệ vậy. 

Chắc chắn anh ta rất đau rất đau, nhưng vẫn cố chịu. 

Rõ ràng nói vài lời yếu đuối là có thể giải quyết, sao anh ta bướng bỉnh vậy? 

Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nghĩ, cô ấy yên lặng canh giữ bên giường. 

Cô vốn tưởng là với hiệu quả của thuốc gây mê thì phải rất lâu nữa Ôn Thành mới tinh lại, không ngờ một tiếng sau anh ta đã tỉnh lại rồi. 

Bạch Thư Hân vốn không ngủ, lòng cô ấy đầy tâm sự. 

Anh ta vừa tỉnh lại là cô ấy biết ngay, cô ấy lập tức gọi bác sĩ. 

"Thật sự là kỳ tích, người khác ít nhất phải hôn mê một đêm, không ngờ bệnh nhân này lại chỉ hôn mê có nửa tiếng đồng hồ." 

Bác sĩ vội vàng kiểm tra, phát hiện tất cả bình thường, bệnh tình không có chuyển biến xấu. 

Sau khi kiểm tra xong, các bác sĩ và y tá rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ. 

Ôn Thành chỉ cảm thấy đau khắp người, nhưng anh ta lại không dám kêu, anh ta sợ Bạch Thư Hân lo lắng. 

"Sao anh tỉnh nhanh vậy, bây giờ anh còn ngủ tiếp được nữa không?" 

"E là... không được, đau toàn thân... không thể đi vào giấc ngủ.." 

"Vậy tôi bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho anh nhé, như thế sẽ tốt hơn chút." 

"Không... không, tôi muốn nói chuyện với cô." 

"Anh nói đi, lần này.. tôi không chê anh nói lắp nữa." 

"Tôi luôn cố gắng gượng không dám... không dám hôn mê, sợ cô... sợ cô thấy tôi nhắm mắt, cô sẽ lo lắng." Ôn Thành nói từng chữ một. 

"Thế lần này anh tỉnh lại sớm như này..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK