Nội tâm của Khương Tuấn tan vỡ, anh ấy có thể từ chối ăn cẩu lương không?
Từ sau đêm nay, Hứa Minh Tâm như biến thành một người khác.
Cô cũng không còn tham ăn nữa, cũng không xem phim Hàn nữa, buổi tối Bạch Thư Hân mời cô chơi trò chơi, cũng bị cô nghiêm túc từ chối.
Cuộc sống của cô trở nên phong phú, hoặc là ở phòng bếp học các kiểu món ăn khác, hoặc là đi làm bài tập.
Cô cũng không cho Cố Gia Huy chọn câu hỏi giúp cô, cô biết mình hợp với tài liệu như thế
nào.
Lần này, cô thật sự định thi lấy chứng chỉ kế toán, không hề nói miệng.
Cô bắt đầu đọc sách mỗi ngày mỗi đêm, tuy thành tích tiến bộ nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn
ra.
Cố Gia Huy rất không nỡ, cô không cần phải làm chu toàn, chỉ cần vui vui vẻ vẻ làm chính mình là được rồi.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại từ chối.
Cô ngồi trên bàn làm việc, hai tay ôm lấy cổ Cố Gia Huy, chân nhỏ dẫm lên đùi anh.
"Con người, sao có thể không cố gắng cơ chứ, thế thì có khác gì con cá muối chứ. Trước đây ở nhà họ Hứa, tôi nghĩ cho dù tôi có cố gắng đi chăng nữa thì trước sau gì tôi cũng là cá muối, không thể trở mình. Hiện giờ tôi nghĩ tôi là cá chép, có thể vượt long môn. Sau khi
bên anh, tôi cảm thấy bất kỳ việc gì cũng đều có khả năng. "Vị hôn phu của tôi xấu không thể nói, đường đường là chủ tịch của tập đoàn JSC, hơn nữa còn là anh chàng đẹp trai có một không hai. Tôi vốn là con vật nhỏ xấu xí, đứa con riêng không được cưng chiều, nhưng bây giờ tôi lắc mình thay đổi, trở thành danh viện Kinh Đô, là con gái nuôi của nhà họ Ngôn. Trước đây tôi chỉ biết ăn, nhưng bây giờ tôi lại biết làm, làm cho
mọi người ăn những món tôi làm, tôi rất vui."
"Tuy vất vả, nhưng mà bất kỳ thành công nào cũng không phải là tự nhiên có được. Bây giờ anh đã đứng ở vị trí cao, anh còn cố gắng như này, tôi thân là bạn gái của anh, sao có thể làm anh mất mặt cơ chứ? Đúng không nào?"
Hứa Minh Tâm nói rõ ràng mạch lạc, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Gia Huy dịu dàng nhìn khuôn mặt cô.
Cô nhóc này lại trưởng thành rồi, khuôn mặt đã xinh càng thêm xinh.
Đôi mắt to tròn lonh lanh nhìn mình, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, rực rỡ tỏa sáng.
Hứa Minh Tâm thấy anh chỉ nhìn mình, không nói gì, cô không khỏi có hơi nghi hoặc.
"Sao vậy? Trông tôi lạ lắm à?"
"Không có."
Anh khẽ lắc đầu, anh bế cô xuống bàn, rồi vững vàng ngồi lên đùi mình.
Anh ôm cô, nhiệt khí ở mũi anh phun vào hõm vai cô, ngưa ngứa.
Hứa Minh Tâm rụt cổ, muốn giãy ra, nhưng lại bị anh giữ lại.
"Tôi muốn ôm em thật thoải mái."
"Vì sao?" "Bởi vì rất yêu em, cho nên muốn ôm em. Khi ôm em, tôi cảm thấy trái tim tôi thỏa mãn. Trước kia tôi chỉ muốn trả thù cho anh hai, cuộc sống có rất nhiều thứ tươi đẹp, tôi hoàn toàn không chú ý đến. Trong mắt tôi chỉ có thù hận, tôi cảm thấy tôi sống là để báo
thù. Nhưng bây
giờ, có em ở bên tôi, tôi thật sự rất thỏa mãn."
"Tôi thích em nói chuyện với tôi, sôi nổi náo nhiệt. Tôi thích nhìn thấy em cười, rất xinh đẹp. Tôi thích em làm nũng với tôi ầm ĩ với tôi, thích em tức giận với tôi, thích em vui vẻ, chạy lên chạy xuống. Thích em đi tới đi lui ở phòng bếp, để cho tôi làm con chuột trắng nhỏ ăn bánh ngọt mới của em..."
"Nghĩ kỹ lại, tôi thích em quá nhiều, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói từ đầu. Có em
đây, tôi cảm thấy tôi vẫn còn sống, trái tim này vẫn đang ấm áp nhảy lên, không phải là không khí trầm lặng" "Làm sao đây, Hứa Minh Tâm, tôi thật sự không rời xa em được nữa rồi."