Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này gõ vào trong lòng Cố Gia Huy, khiến cho thân mình anh khẽ run rẩy. 

Anh nhìn cô thật sâu, nơi mềm mại ở trái tim hung hăng sụp đổ một khối. "Anh mạnh như vậy, tôi mà xảy ra chuyện thì chắc chắn là anh chống đỡ được. Nhưng mà nếu anh xảy ra chuyện. Chắc chắn tôi sẽ hoang mang lo sợ, chỉ biết khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cầu thần bái phật. Tôi không chịu được đả kích, cho nên vẫn là tôi xảy ra chuyện đi, anh yên ổn là được. Mặc dù cơ thể đau đớn thì rất khó chịu đựng, nhưng còn tốt hơn là đau... trong lòng... 

Một âm cuối cùng của cô còn chưa rơi xuống hết, cơ thể nhỏ nhắn đã hoàn hoàn vùi vào trong ngực của Cổ Gia Huy. 

Anh ôm cô cẩn thận từng ly từng tí, không dám dùng sức sợ làm đau đến cô. 

Nhưng lại không dám buông lỏng tẹo nào, phảng phất như là sợ cô chạy mất vậy. 

"Sao em biết là tôi chịu được đả kích? Sao em biết tôi sẽ không hoang mang lo sợ? Sao em biết... trái tim tôi không đau?" 

"Tôi vốn không tin thần linh, nhưng vào lúc tính mạng của em như sợi chỉ treo chuông, tôi hận không thể van cầu các thần linh hãy cứu em, cho dù là lấy tuổi thọ của tôi để đổi!" "Hứa Minh Tâm, tôi tưởng tôi rất kiên cường cơ trí, trước kia vài lần ở bên bờ sinh tử tôi cũng đều có thể ung dung đáp trả, nhưng bây giờ tôi không được nữa rồi.... phàm là chuyện liên quan đến em, tôi liền không còn là Cố Gia Huy của trước kia nữa. Tôi chỉ biết, người mà tôi yêu nhất bị thương rồi, cho dù tôi có bản lĩnh thông thiên, tôi cũng không cứu được em, tôi cũng không có cách nào chịu được thay cho em" 

"Thời điểm đó, tôi chỉ là một người bình thường, coi như là em thương xót tôi đi, em đừng nói lại những lời như này nữa." 

Cố Gia Huy nặng nề nói nghiêm túc, quanh quẩn bên tai thật lâu không thôi. 

Cơ thể Hứa Minh Tâm cứng đờ, trái tim cũng run lên. 

Thế mà cơ thể anh lại đang khẽ run, anh... đây là đang sợ sao? 

Trong ấn tượng của cô, Cố Gia Huy luôn luôn là không gì không làm được, cực kỳ cường đại. 

Rõ ràng vấn đề khó chết đi được, trước mặt Cố Gia Huy thì liền trở nên vô cùng đơn giản, anh làm dễ như trở bàn tay. 

Anh cho là anh là người khổng lồ, cho dù trời có sập xuống, thì anh cũng sẽ không ngã. 

Nhưng không ngờ.... 

Cố Gia Huy cũng là một người thường. 

Cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ yếu đuối, cũng sẽ cầu xin mình... 

"Cố Gia Huy... người anh đang run à... anh cũng biết sợ à?" 

"Không cho phép vạch trần tôi." 

Giọng nói rầu rĩ của Cố Gia Huy truyền tới, có chút hờn dỗi. 

Hứa Minh Tâm không nhịn được bật cười, cô tò mò hỏi: "Thế anh đã khóc vì tôi sao?" 

"Không có." 

Cố Gia Huy nói như đinh đóng cột, nếu mà không tính hai mắt ươn ướt của anh. 

"Thất vọng quá..." 

Hứa Minh Tâm còn tưởng là Cổ Gia Huy sẽ khóc rống khóc sướt mướt cơ, nhưng cô nghĩ nghĩ, Cố Gia Huy là ai, sao anh có thể tùy tiện rơi nước mắt cơ chứ. 

"Tôi là đàn ông, không đến một bước cuối cùng, tôi sẽ không thỏa hiệp." 

Anh chờ hết hai mươi bốn tiếng, Hứa Minh Tâm vẫn hôn mê không tỉnh, lúc đó anh chỉ muốn để cho người nhà họ Trình bồi táng, nào còn quản được nhiều như thế. 

Anh chỉ biết, xử lý xong chuyện này, anh sẽ đi xuống hoàng tuyền tìm cô. 

Nước mắt có tác dụng gì? 

Từ trước đến nay anh đều theo phong cách mạnh mẽ. 

"Cậu ba Cổ... anh đừng ôm tôi nữa, tôi còn chưa có ăn no..." 

Cố Gia Huy vốn còn đang cảm thấy bầu không khí này rất phiến tình, anh vẫn muốn ôm ôm cô cơ, nhưng nghe thấy lời này, anh không khỏi trầm mặt. 

Sát phong cảnh... 

"Trong mắt em chỉ ăn, không có tôi à?" 

"Đối với tôi thì anh cũng là đồ ăn mà." 

"Ồ, vậy sao?" 

"Bữa tiệc nhan sắc ấy! Anh ôm tôi, thì sao tôi nhìn anh được? Tôi ăn no đồ ăn, cũng nhìn no mắt, đây gọi là hai không chậm trễ." 

"Em ngụy biện lại rất nhiều đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK