Cố Gia Huy gõ cửa ầm ầm, một tiếng, rung đến nỗi trái tim cô run rẩy.
"Cậu ba Cố, tôi biết sai rồi, anh tha cho tôi đi. Sau này nhất định tôi sẽ nêu cao giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội khoa học, và không suy nghĩ lung tung nữa!"
"Em ra đây, chúng ta nói chuyện."
Cố Gia Huy cố nén lửa giận, làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh hòa nhã.
Hứa Minh Tâm bán tín bán nghi.
"Thật... thật sao?"
Cô run run nói.
"Ừm, em ra đây, tôi nghĩ giữa chúng ta có sự khác biệt, cần phải khơi thông một chút. Tôi vô cùng có lòng kiên nhẫn với em, giáo dục cũng không phải chỉ dựa vào gậy gộc. Tôi phải lấy đức thu phục người, em đi đi, chúng ta nói chuyện tử tế, bàn từ thi từ ca phú đến triết học nhân sinh."
Giọng nói của anh trở nên dịu dàng, nghe những lời này còn có cảm giác làm gương tốt cho người ta nữa.
Hứa Minh Tâm không nhịn được hơi xao động rồi, cô đánh bạo đẩy cửa ra.
Cố Gia Huy đứng gần đó, anh nhìn cô rồi nở nụ cười và vẫy vẫy tay.
Nụ cười này... thật sự có lực tương tác!
"Lại đây, ngồi đi, không cần có áp lực tâm lý. Em đã trưởng thành rồi, xem cái đồ này là hợp tình hợp lý. Chúng ta tâm sự, bàn bạc về kế hoạch cuộc đời."
"Anh thông cảm cho tôi thật sao?"
"Vô cùng thông cảm."
"Vậy thì tốt, tôi chỉ tò mò... tò mò đàn ông và phụ nữ đánh nhau trên giường như thế nào thôi, trùng hợp Yên Yên bảo mình có băng dạy, chúng tôi liền không nhịn được mà xem một chút."
"Đã xem mấy bộ rồi?"
"Chưa, mới một bộ thôi, còn chưa xem hết anh đã về rồi."
"Em rất thành thật nhỉ."
"Không phải anh bảo là tâm sự sao?"
"Em nghĩ tôi sẽ nói chuyện bình thường với em sao, tôi sắp bị em làm cho tức chết rồi!"
Cố Gia Huy thay đổi luôn hình tượng dịu dàng vừa nãy, anh bắt lấy Hứa Minh Tâm, đặt cô lên đùi mình, sau đó vỗ mạnh vào mông cô.
Hứa Minh Tâm đau đến nỗi la oai oái, nhưng lần này Cố Gia Huy không có mềm lòng.
Cố Gia Huy cứ có cảm giác đứa nhỏ nhà mình không nên thân, xem những thứ không lành mạnh này, đi vào con đường lạc lối.
Tức giận, thật sự là rất tức giận!
Cố Gia Huy đã dạy dỗ Hứa Minh Tâm khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô không dám thở mạnh, người run lẩy bẩy.
Anh giơ tay lên, cô ôm lấy mông theo bản năng, sợ anh lại muốn dạy dỗ mình nữa.
"Lần sau còn xem nữa không?"
"Không... không xem nữa."
"Còn tò mò nữa không?"
"Không, không tò mò nữa."
"Căn cứ vào thái độ biết lỗi của em, lần này tôi bỏ qua, nếu còn để tôi phát hiện ra còn có lần sau, em cẩn thận cái mông đấy!"
"Vâng vâng vâng..."
Hứa Minh Tâm gật đầu như đảo tỏi, sợ mình gật chậm, cái mông sẽ không còn nữa.
Ngày hôm sau, Cố Yên không dám vào nhà cô, cô ấy còn gọi điện hỏi thăm tối qua cô có ổn không.
Hứa Minh Tâm mắng cô máu chó đầy đầu ngay trong điện thoại.
"Thế USB thì sao?"
"Bị Cố Gia Huy tịch thu rồi."
"Trời, đó là cái mà tôi vất vả kiếm về đấy, tôi còn định mang về đi tạo phúc cho chiến hữu của tôi nữa cơ!"
"Cô có muốn tôi đưa điện thoại cho Cố Gia Huy, để anh ấy thấu hiểu kế hoạch vĩ đại của cô không?"
"Thôi thôi, cái usb đó coi như là tôi tặng hai người, không có việc gì thì học tập chiến thuật. Đúng rồi, hôm nay cô định làm gì?"
"Đi thăm Thư Hân, cậu ấy đã về nhà họ Bạch rồi, mặc dù có bác sĩ Lệ ở đó, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, cho nên tôi định đi xem xem sao."
"Thế tôi ở đường giao gần nhà họ Bạch chờ cô, tôi đã mua ít thuốc bổ, cô mang qua đó, nói chuyện bày tỏ tấm lòng. Đừng bảo là tôi tặng, tôi chỉ muốn làm hết trách nhiệm mà tôi phải làm, tôi cũng không muốn dây dưa gì với nhà họ Bạch. Suy cho cùng thì cô ấy là vì tham gia hôn lễ của tôi... thôi bỏ đi, cô tới đi, tôi đợi cô."
Lúc Hứa Minh Tâm đi qua, Cố Yên đã đợi ở đó rồi, cô ấy đã mua rất nhiều sản phẩm dinh dưỡng bổ máu bổ khí, đưa đồ xong thì không có nói thêm gì, đã quay người rời đi luôn.
Hứa Minh Tâm nhìn theo bóng lưng của cô ấy, cô cảm thấy cô ấy tiêu sai vô cùng.
Cứ thế, buông tay rồi sao? Sẽ không cảm thấy không cam tâm à?