"Ừm, nếu tôi đoán không lầm, Lucia đã ra mặt, nếu không những ông già bảo thủ kia không thể đột nhiên thả tiếng như thế."
"Rốt cuộc Lucia muốn làm gì, cậu cũng đã có vị hôn thê rồi, lẽ nào cô ta vẫn không cam tâm sao?"
"Tôi không dám khẳng định bừa, đành phải đi một bước tính một bước thôi. Cô ta giúp tôi, bất luận thế nào thì ân tình tôi cũng phải nhận rồi, đối với công ty chi nhánh hiện tại mà nói, thì cần có những trợ lực như thế này, tôi không thể vì ân oán cá nhân mà từ bỏ. Sau này, tôi sẽ trả lại."
"Haiz, thường xuyên qua lại, muốn dây dưa đến khi nào, bản thân cậu cân nhắc nhé, tôi cũng mệt rồi, tôi phải đi về đây, cậu nhanh chóng giải quyết xong chuyện bên này rồi mau chóng quay về đi. Phụ nữ luôn mẫn cảm đa nghi, cậu phải cẩn thận."
"Ừm, tôi biết phải làm như thế nào."
Anh gật đầu, giọng điệu kiên định, chưa bao giờ dao động.
...
Kinh Đô.
Trừ ngủ ra, thời gian còn lại Hứa Minh Tâm không hề nhàn rỗi một lúc nào.
Cô đi học môn chuyên ngành, đi thư viện đọc sách, đi học nấu ăn, mỗi tối còn phải đi đến phòng tập tập thể dục.
Mỗi ngày về đến nhà, cũng đã làm chín giờ tối, sức cùng lực kiệt, thở hổn hển.
Vừa về đến nhà, hai chân giống như đeo chì vậy, nằm trên sô pha không muốn động đậy một tí nào.
Chú An thấy cô vất vả như thế này, thì không nhịn được hơi đau lòng, khuyên cô học ít lại một chút.
"Không được, tôi và Cố Gia Huy đã ước định rồi, anh ấy không ngừng cố gắng, cháu cũng không thể kéo chân sau được. Chỗ mà cháu yếu thì cháu càng phải bổ sung. Chỗ mà cháu giỏi thì cháu càng phải củng cố thêm, cho nên những tiết học này cháu không bỏ cái nào được hết.
Cô yếu ớt nói, cả người cũng mềm nhũn.
"Thế cô vất vả như này cũng không phải là cách, nếu ông chủ biết, chắc chắn sẽ trách tôi không chăm sóc tốt cho cô!"
"Chú không nói tôi không nói, anh ấy sẽ không biết đâu. Chú An, chúng ta đã ngéo tay điểm chỉ rồi mà, chú đồng ý giữ bí mật giúp cháu rồi mà."
"Đúng là tôi đã nói như thế, nhưng bây giờ cô.... biến mình liều mạng như tam nương, sao mà cơ thể cô chịu được?"
"Không sao, cháu có thể gắng được, cháu đâu phải đại tiểu thư được nuông chiều từ bé gì, từ nhỏ cơ thể cháu đã rất khỏe. Đói quá... dì Lưu, cháu muốn ăn thịt, có thể ăn đêm không?"
Bây giờ lượng vận động mỗi hàng của cô rất lớn, cho nên cũng ăn rất khỏe.
Ban ngày đồ bổ não, buổi tối ăn một số thực phẩm dễ tiêu hóa, hỗ trợ dạ dày.
Chay mặn kết hợp, khiến cho cô không đến nỗi dinh dưỡng không đủ.
Rõ ràng mỗi ngày cô đều ăn rất nhiều, nhưng lại không ngờ cân nặng lại giảm đi.
Mỗi tối cô gọi video với Cố Gia Huy, cô đều cẩn thận từng li từng tí, sợ anh sinh nghi.
Cô sẽ nói cho anh biết trên đường về nhà mình trông thấy quán nào mới mở, nhìn thấy quán nào đang có hoạt động, nhìn thấy chỗ nào có thêm khu vui chơi...
Cô nghĩ chỗ chơi vui chỗ đẹp đều đã nói với anh hết rồi, nhưng cuộc sống của Cố Gia Huy rất đơn điệu, hàng ngày đi làm tan làm, không có sinh hoạt nghiệp dư nào khác.
Cô cũng không hỏi về chuyện người phụ nữ kia nữa, hỏi nhiều chỉ thêm phiền não.
Dung lượng não cô vốn đã không đủ, cô buông tha cho mình, không tra tấn nữa.
Chỉ cần anh bình an trở về là được.
Cô từ từ chờ anh về, hàng ngày khoanh tròn lên quyển lịch, mắt thấy tháng bảy kết thúc, tháng tám cũng lặng yên không tiếng động trôi qua.
Ngày hai mươi lăm tháng tám, Cố Gia Huy bảo là phải quay về rồi, điều này làm cô vui lắm.
Hôm đó cô trang điểm xinh đẹp, thậm chí còn đi đôi giày cao gót, mặc một chiếc váy trắng.
Cô đã luyện tập trước gương rất nhiều lần, sau khi chắc chắn đi đường rất vững vàng, cô lập tức bảo chú An đưa mình đến sân bay.
Mười một giờ trưa máy bay đến nơi, thời gian đã đến rồi, cô chưa nhìn thấy bóng dáng của Cố Gia Huy.
Lẽ nào là muộn một chút hả? Máy bay tư nhân cũng sẽ xuất hiện tình trạng này ư?
Cô có hơi nghi hoặc, cô gọi điện thoại nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.
Cô lo lắng chờ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự mừng rỡ lúc ban đầu của cô dần trở nên ủ rũ.
"Chú An... chú bảo liệu máy bay có xảy ra chuyện không?"
Cô nghĩ đến trên thời sự thường xuyên đưa tin về việc máy bay rơi, cô không khỏi có hơi sợ hãi.
Còn không đợi chú An trả lời, cô đã lập tức cốc đầu mình.
"Ay, nói linh tinh, sao có thể chứ? Chắc chắn là muộn chút thôi, máy bay tư nhân thì cũng phải bay theo đường bay cố định, không có khả năng xảy ra chuyện, đừng tự mình dọa mình nữa."
"Cô Hứa, hay là cô đi về trước đi, tôi ở đây chờ là được rồi."
"Không sao không sao, muộn chút chắc là khoảng nửa tiếng đến một tiếng thôi mà, đợi một lát cũng không sao."
Cô nôn nóng nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong đám người.
Cô kích động đứng bật dậy, nhưng lại trông thấy...
Cố Gia Huy đang bế một người phụ nữ hôn mê không tỉnh, chạy nhanh ra, người đó đang lâm vào hôn mê.
Hình như cô ta bị thương ở đầu, trán toàn là máu.
Người phụ nữ này...
Sao lại là cô ta?
"Cậu ba Cố..."
Cô tiến lên, thất thần gọi anh.
"Đi tới bệnh viện trước đã, cô ấy bị thương."
"Ò ò..."
Cô vội vàng đáp, rồi đi cùng anh lên xe.
"Sao lại thế này?"
"Tôi không biết cô ấy lén đi cùng, và vẫn luôn nấp ở trong khoang hành lý đằng sau máy bay tư nhân. Khương Tuấn phát hiện có dấu vết khả nghi, tưởng là người xấu, cho nên đập một gậy vào đầu cô ta, khiến cô ta rơi vào hôn mê."
Anh vội vàng nói.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ tại một bệnh viện gần đây, Cố Gia Huy vội vàng bế cô ta lên tầng tìm bác sĩ.
Hứa Minh Tâm cũng không biết lúc này mình nên làm gì, cô chỉ có thể bất lực đi theo anh.
Muốn nói xen vào, muốn hỗ trợ...
Nhưng cảm giác hình chính mình không có chỗ nào để chen vào.
Cố Gia Huy rất vội, vẻ mặt rất lo lắng, cô nhìn nhìn trái tim nhói lên.
Anh rất lo lắng cho cô ta, đúng không?
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, chắc chắn không phải là bạn hợp tác, càng sẽ không phải loại giống như chú An nói, là bạn cũ lâu năm.
Bạn cũ lâu năm gì mà lại khiến cho anh quan tâm như thế này, trước giờ anh luôn là người tính tình lạnh nhạt.
Cô ngồi ở hành lang bên ngoài bệnh viện, còn Cố Gia Huy lại có hơi đứng ngồi không yên.
Cô muốn hỏi bọn họ là quan hệ gì, nhưng hình như lúc này cô không nên hỏi ra.
Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ đi ra nói rằng không có gì đáng ngại, chỉ là cháu máu nhẹ, chấn động não cũng không có.
Người chỉ cần chờ tỉnh, nghỉ ngơi tốt một thời gian là được.
Cố Gia Huy nghe được những lời này, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nhìn thấy Lucia ngất trước mặt mình, trán chảy máu, hôn mê không tỉnh, trái tim anh vô thức níu lại, dường như đây là một kiểu phản ứng bản năng.
Anh không thể tìm được bằng chứng đủ chính xác, chứng minh cái chết của anh hai là cô ta làm.
Anh chỉ có thể nghi ngờ...
Nghi ngờ, không ngủ để anh xem nhẹ ân tình mà cô ta dành cho mình.
Anh ta đã nợ ân tình quá lớn của Lucia, bất luận là năm năm trước hay là hiện tại, anh cũng không thể nhẫn tâm với cô ta, bỏ mặc sống chết của cô ta, không để ý nữa. Nghe nói cô ta không sao, anh cũng yên tâm, lúc này anh mới ý thức được cái gì, anh yếu ớt quay mặt lại, nhìn thấy Hứa Minh Tâm ngồi ngoan ngoãn trên ghế sau lưng.