"Cút lên."
Bạch Thư Hân nói với giọng ác liệt.
Anh ta nhắm mắt bò dậy, rồi nói: "Cô cho tôi một tờ giấy được không? Tôi..."
Bạch Thư Hân nhìn thấy máu mũi kia, cô ấy nhíu chặt chân mày.
"Lưu manh!"
"Tôi... tôi không phải..." Ôn Thành còn muốn giải thích gì đó, nhưng phản ứng của bản thân thật sự quá lớn rồi.
Lần này nhìn, còn nhiều hơn lần trước uống say...
Anh ta là một người đàn ông bình thường, có chút phản ứng bình thường cũng hợp tình hợp lý mà.
Bạch Thư Hân cho anh ta tờ giấy, anh ta vội vàng lau, rồi mở mắt ra.
"Vừa nãy... tôi xin lỗi, tôi nói tôi không cố ý, cô tin không?"
"Vậy anh có tin tôi phế người anh em của anh không?"
Bạch Thư Hân giơ tay lên định đánh, nhưng không ngờ anh ta lại đứng yên tại chỗ, cũng không né, nhắm mắt lại, mặc cô đánh xuống.
Bạch Thư Hân lập tức cảm thấy không thú vị nữa, anh ta hành động vô tâm thôi.
Cô ấy liếc mắt nhìn ban công, giữa hai nhà cách một cái máy điều hòa, còn có một chút khoảng cách, sao con hàng này leo qua được vậy?
Tầng cao thế này, ngã xuống thì cho dù gắng gượng không chết, ngộ nhỡ ngã gãy tay gãy chân, liệt nửa người thì sao?
"Anh không muốn sống nữa à? Anh leo qua từ ngoài?
"Tôi lo cho cô..."
Ôn Thành dè dặt nói.
"Lo cho tôi? Làm cái gì?"
Nếu không phải anh ta, mình có xui xẻo đến mức này không hả?
"Thế giờ cô không sao rồi chứ?" Anh ta hỏi.
"Không sao, anh cút về cho tôi, đừng để tôi nổi bão."
"Vừa nãy tôi đã nhìn thấy... tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô..."
"Phụ trách cái con khỉ ý, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Bạch Thư Hân hung thần ác sát đuổi anh ta ra, rồi đóng cửa lại, cánh cửa phanh một tiếng.
Ôn Thành ăn bế môn canh.
Ôn Thành cũng có hơi chật vật, sao anh ta lại đúng lúc nhìn thấy cô ấy cởi trần bôi thuốc cơ chứ?
Này thì sau này còn làm bạn kiểu gì nữa...
Bạch Thư Hân buồn bực chết đi được, cô ấy nằm bất động trên giường.
Đúng lúc này, có giọng nói truyền tới từ ban công bên cạnh.
"Cái đó, cô đừng giận có được không? Cô có thể đánh tôi thoải mái, đánh đến khi cô hết giận thì thôi, đúng là tôi không đúng, tôi nhận lỗi."
"Bạch Thư Hân, cô đừng giận, tối tôi nấu đồ ăn ngon cho cô."
"Bạch Thư Hân, cô thông cảm cho tôi đi, được không?"
Bạch Thư Hân thật sự không chịu nổi nghe anh ta lảm nhảm mãi thế này, cô ấy xông ra.
"Rốt cuộc anh đã xong chưa hả? Nhìn thấy thì đã nhìn thấy rồi, mọi người hiểu trong lòng không nói ra giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì là được mà, không phải sao? Anh cứ ở đó càm ràm cái gì hả? Lẽ nào anh muốn để cho tất cả mọi người đều biết anh đã nhìn thấy cơ thể tôi hả?"
"..."
Ôn Thành bị quát thì không còn tí nóng nảy nào.
Anh ta cúi đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Cô ghét tôi lắm, đúng không?"
"Biết thì tốt, đừng tự làm mình mất mặt nữa, sau này bớt xuất hiện trước mặt tôi đi, nghe thấy chưa?"
Nói xong, cô ấy đóng sầm cửa ban công lại.
Ôn Thành cười chua xót.
Quả nhiên, anh ta đầu óc ngốc nghếch như thế này, sẽ không có duyên phụ nữ.
Hiếm lắm mới có một cô gái làm bạn, nhưng anh ta lại cứ gây rắc rối. Thảo nào... cô ấy ghét mình như vậy.