"Em có thể bảo bình an với Khương Tuấn không?"
Cô nên đi xuống cảm ơn, đây là ân nhân cứu mạng, suốt đời khó quên.
Ngôn Hải đưa điện thoại cho cô, cô ẩn gọi điện cho Khương Tuấn và cũng đã biết chân tướng sự việc tối qua.
Hóa ra...
Tối qua, Khương Tuấn vẫn canh ở cửa khách sạn, lại nhìn thấy một người mặc trang phục giống cô, dáng người cũng tương tự đi ra từ trong khách sạn.
Ban đêm thâm trầm, Khương Tuấn không có nhìn rõ, nhìn nhầm là Hứa Minh Tâm.
Anh ấy gọi mấy tiếng, nhưng đối phương không hề trả lời.
Anh ấy lo Hứa Minh Tâm bị người ta bắt nạt ở bữa tiệc, nên chạy nhanh đuổi theo.
Nhưng không ngờ vừa mới đuổi đến góc rẽ, đã bị người khác đập choáng, kéo vào trong ngõ nhỏ.
Ngày hôm sau anh ấy mới tỉnh lại, lòng nóng như lửa đốt điều tra chuyện tối qua, sau đó mới biết lúc này Hứa Minh Tâm đang ở nhà họ Ngôn.
Buổi sáng anh ta đã sang đời người, nhưng bà Ngôn từ chối ngay ngoài cửa, nói là cho dù Cố Gia Huy tới cũng đừng hòng đưa người đi.
Đúng là, bà Ngôn đã cứu mình, cô nên cảm ơn bà ấy thật tốt, cứ thể bị Khương Tuấn đưa đi cũng không ổn.
"Cố Gia Huy đã biết chuyện này chưa?" Hứa Minh Tâm hỏi.
"Ông chủ biết rồi, anh ấy không can thiệp với nhà họ Ngôn, anh ấy tin cô Hứa có thể giải quyết được. Huống hồ nhà họ Ngôn có ơn với cô Hứa, cho nên ông chủ cũng không tiện chen vào. Ông chủ rất lo cho cô, cô Hửa, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, anh bảo anh ấy đừng lo lắng. Tổi qua anh cũng vất vả mà, nghỉ ngơi cho thật tốt nhé, tôi sẽ về."
"Tôi đợi tin của cô Hứa, cũng tại tôi làm việc không tốt." Khương Tuấn tự trách.
May mà tối qua bà Ngôn xuất hiện, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, sau đó xuống lầu với Ngôn Hải.
Cô đã nhìn thấy mẹ của Ngôn Hải, ngôi sao lớn tiếng tăm lẫy lừng.
Mẹ Ngôn Hải tên là Thẩm Tuệ, bà ấy là ra mắt với khán giả một ca sĩ.
Sau này tham gia nhiều tiết mục truyền hình, bà ấy trở thành một diễn viên rất ưu tú. Không có xuất thân chính quy, nhưng lại làm cho các khán giả khắc sâu về bà ấy.
Hồi nhỏ, Hứa Minh Tâm còn rất thích xem phim truyền hình mà bà ấy đóng, bà ấy diễn cái gì giống cái nấy, hơn nữa toàn diễn vai nữ chính.
Cặp đôi Thẩm Tuệ và Ngôn Dương, tình yêu của cặp đôi này cũng được người trong giới công nhận.
Sau khi Ngôn Dương theo đuổi được Thẩm Tuệ, người đại diện cho toàn bộ đồ trang điểm thuộc công ty nhà họ Ngôn đều đổi thành Thẩm Tuệ.
Hiện nay, bà Ngôn đã hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng thỏa đáng, thoạt nhìn vẫn như người phụ nữ ba mươi tuổi xinh đẹp.
Không biết Hứa Minh Tâm nghe nói từ đầu là, kiểm tra dáng người của một người phụ nữ có đạt tiêu chuẩn hay không thì cứ xem cô ấy có mặc được sườn xám không là được.
Nhưng bà Ngôn chính là người đẹp có thể mặc sườn xám và mặc đẹp luôn, hơn bốn mươi tuổi, dáng người không đổi tí nào, so ra còn đẹp hơn cả dáng người của cô.
Thật là hâm mộ ghen tị quá đi!
Gen của hai người đều mạnh như thế, chẳng trách lại sinh ra người con trai đẹp trai như thế.
"Me, Minh Tâm tới rồi."
Ngôn Hải tiến lên nói.
Hứa Minh Tâm cung kính cúi chào, cô nói: "Cô Ngôn, cháu tên là Hứa Minh Tâm, cảm ơn cô đã cứu cháu vào tối hôm qua!"
"Cô cũng trùng hợp thôi, cô vốn định đợi con trai cô, vừa khéo nhìn thấy thư ký Khương đuổi theo ai đó, sau đó liền trông thấy có người lén lén lút lút lên chiếc xe đó. Cô lại càng tò mò, đợi thêm một lúc nữa, vừa khéo gặp luôn chuyện này. Chứng tỏ chúng ta cũng có duyên, ngồi bên cạnh cô này, cô và cháu nói chuyện nhiều thêm nào!" Thẩm Tuệ vẫy tay, nhìn rất là hiền hòa.