Mặc dù Giản chưa bao giờ trả lời lại thư của cô, nhưng mỗi một phong thư đều đã được người ta kiểm tra và nhận rồi.
Cô tiếp tục đi xuống, xung quanh con đường này toàn là ngõ nhỏ, có ngõ nhỏ ẩn chứa đồ ăn ngon, có ngõ thì là ngõ cụt, u ám ẩm ướt, không người hỏi thăm.
Cô đang đi, không ngờ bên cạnh đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bịt miệng cô, kéo cô vào trong ngõ.
Ngõ nhỏ quanh năm không thấy ánh mặt trời, u ám ẩm ướt, mặt đất cũng ẩm ướt.
Hứa Minh Tâm sợ chết đi được, cô đang chuẩn bị hét lên thì lại bị một cánh môi mỏng chặn miệng.
Rất mạnh, rất nhanh, công thành chiếm đất, khiến cô không hề có phòng bị.
7
Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, nhưng lại chưa yên tâm, trái lại là cảm thấy sợ hãi.
Hơi thở trên người anh rất thô bạo, giống như là dã thú hung mãnh vậy.
Cô sợ đến nỗi muốn giãy dụa, nhưng lại bị anh ôm vào ngực, không thể trốn được.
Động tĩnh ở chỗ này đã kinh động tới người đi đường, bọn họ sợ Hứa Minh Tâm gặp phải bất trắc, nên đều nhìn lại.
Nhưng không ngờ... là hai người đang hôn nhau.
Mọi người lập tức hiểu ra, bọn họ vội vàng quay người rời đi.
Cố Gia Huy khẽ nghiêng người, quay lưng về phía người ngoài, giấu cô hoàn toàn trong lòng, không đến mức bại lộ trong mắt người khác.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Hứa Minh Tâm thở hổn hển.
Hứa Minh Tâm đẩy ngực anh ra, hai má cô đỏ bừng, trái tim đập rất nhanh.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, sâu thẳm âm u, bên trong như ẩn chứa biển sao, mang theo sự bát ngát và thần bí.
Cô vừa nhìn một cái đã sợ thu lại ánh mắt, trái tim bất an nhảy lên.
"Anh... sao anh lại ở đây, chẳng phải anh đã đưa Ngô Ân đi bệnh viện rồi sao?"
"Thì ra em còn biết tôi và người phụ nữ đó đi cùng à?"
Cố Gia Huy híp mắt, anh còn tưởng là cô không biết, không ngờ cô biết rõ
rành rành.
"Cho tôi một lời giải thích."
"Cô ta ở đó, tôi cảm thấy rất không thoải mái, mọi người thể hiện rõ là họ đang lấy lòng anh, tôi không vô giúp vui nữa, tốt hơn hết là tôi đi một mình tùy ý xem!"
"Đây chính là lý do của em?"
Cố Gia Huy nhíu mày: "Em là quá tin tưởng tôi, hay là quá tin tưởng vào bản thân mình, và cho rằng tôi là quân tử, cho nên sẽ người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Hay là em cho rằng, sức hấp dẫn của em đủ lớn, đã hoàn toàn buộc được trái tim tôi, trong lòng tôi chỉ chứa được một người phụ nữ là em?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, nửa ngày không trả lời được.
Cũng không phải là cô quá tin tưởng bản thân mình, mà là cô tin rằng Cố Gia Huy sẽ không coi trọng Ngô Ân.
Trước đây chẳng phải cũng có mấy người phụ nữ đánh chủ ý lên anh đấy sao? Anh toàn đối xử lạnh lùng, sao lần này anh lại nổi nóng thế này.
Cô có hơi hoang mang, không rõ vì sao.
Trong lòng Cố Gia Huy đang nổi giận, cho dù trong lòng cô biết rõ, ngoài mặt làm ra vẻ, thì anh cũng vui.
Cô thờ ơ, khiến anh cảm thấy cô không quan tâm anh một tí nào cả.
Anh, một người đàn ông hai mươi chín tuổi nghiêm túc với một cô gái mười chín tuổi, cái loại vấn đề này khó mà mở miệng.
Cũng không thể nói thẳng ra là, cô không ghen, anh rất giận chứ?
Không ghen thì cũng thôi đi, không có bất kỳ hành động nào, biết rõ là người phụ nữ khác tới không có ý tốt, thế mà cô còn cho bọn họ cơ hội ở riêng với nhau.
Bây giờ anh muốn cô không phải là mèo, mà là chó, chó biết bảo vệ đồ ăn, tốt nhất là coi anh thành cục xương thịt duy nhất, cắn chặt không thả. Ai tới, đều sẽ nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt!
"Hứa Minh Tâm... em trả lời tôi."
"Tôi... tôi biết anh sẽ không..."
Cô ăn ngay nói thật.
"Xem ra tôi đã nuông chiều em quá, cho em quá nhiều cảm giác an toàn, nên
mới làm em không quan tâm tôi như vậy. Được thôi, trách bản thân tôi quá chiều em, nếu em đã cảm thấy đi với cô ấy không thú vị, cho nên em cũng vứt luôn tôi lại, tôi làm như ý nguyện của em là được."
Anh nói xong, sau đó xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Vào khoảnh khắc Cố Gia Huy quay người, anh đã thầm mặc niệm.
Chỉ cần Hứa Minh Tâm gọi mình lại, chắc chắn anh sẽ quay người lại rồi ôm chặt cô vào lòng.
Sau lưng, truyền tới tiếng nói nho nhỏ của cô.
"Cố... Cố Gia Huy..."
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, anh quay người lại.
Nhưng không ngờ, Hứa Minh Tâm vẫn còn nửa câu sau.
"Không... không có gì, thế anh về sớm chút nhé, tôi... tôi đi dạo phố."