"Tôi sắp bị muộn rồi, tôi đi trước đây."
"Tôi... tôi vừa mua bữa sáng, cô ăn... cô bị thương cần bồi bổ thật tốt. Còn... còn nóng..."
Anh ta còn chưa nói xong, B ngâm nước nóng ạch Thư Hân đã hơi mất kiên nhẫn rồi, cô ấy từ chối.
"Về luyện tập tiếng phổ thông đi, bai bai"
Cô ấy vội vàng rời đi nhanh như một cơn gió, nhưng mà... vẫn đi muộn.
Muộn tận một phút.
Chết tiệt.
Biết sớm đã không nghe anh ta lắp bắp nói xong một câu rồi.
Tiền chuyên cần tháng này lại sắp đi tong rồi.
Cô ấy ủ rủ ngồi về chỗ ngồi, hận không thể tháo Ôn Thành ra thành tám khối.
Cuối tháng đầu tháng, khoảng thời gian này là thời điểm bộ phận tài vụ bận nhất, bởi vì công ty từ trên xuống dưới là mấy nghìn nhân viên đều phải thống kê chi phí, còn có hạch toán lương nữa.
Cô ấy bận đến sứt đầu mẻ trán, đợi đến buổi trưa giờ ăn cơm, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một lát, cô đi căn tin ăn cơm cùng đồng nghiệp.
Từ sau khi các đồng nghiệp biết cô ấy là hồng tam đại thì cũng khách khí hơn nhiều, đoán chừng là kiêng dè thân phận của cô.
Lúc ăn cơm, trái phải bên cạnh đều đang thảo luận về anh chàng đẹp trai mới tới ở bộ phận dự án.
Dáng vẻ đường đường, lịch sự nhã nhặn, trông tuấn lãng phi phàm.
Khi Bạch Thư Hân còn đang buồn bực rốt cuộc người đó là ai, không ngờ đồng nghiệp huých cánh tay cô rồi chỉ phía trước: "Mau nhìn kìa, anh chàng đẹp trai đó tới rồi, chính là anh ta!"
Bạch Thư Hân ngẩng mặt lên nhìn, không ngờ lại là Ôn Thành, cô ấy không khỏi nhíu mày.
Vừa nghĩ tới những xui xẻo mà anh ta mang đến, cô vội vàng chuồn mất.
"Tôi ăn xong rồi, các cô ăn từ từ..."
Cô ấy bê khay cơm định rời đi, cô ấy cúi đầu, hy vọng Ôn Thành đừng nhận ra mình.
Nhưng không ngờ Ôn Thành chính là tới tìm cô ấy, thấy cô đi, anh ta cũng đi nhanh hơn.
Nhưng mà sàn hơi trơn, anh ta không khỏi quấn chân té một cái, cả người đều ngã xuống.
Bạch Thư Hân lại làm đệm lưng một lần nữa.
"Móa."
Vào khoảnh khắc mà Bạch Thư Hân ngã, cô chỉ bật ra một chữ này.
Cái mông đập xuống sàn, đau chết đi được.
2
VL
Ôn Thành đè lên người Bạch Thư Hân... cái tay đáng chết đang đặt ở ngực cô ấy.
Anh ta nhìn thấy cảnh này, thì hoảng hốt kinh hãi, vội vàng buông tay ra, vội vàng cuống cuồng chống đất đứng lên.
"Cái đó... cái đó tôi xin lỗi, cô có sao không? Tôi kéo cô lên..."
Ôn Thành định kéo cô ấy dậy, lại bị Bạch Thư Hân ngăn lại luôn.
"Cái đó.. tôi nghĩ có khả năng là chúng ta bát tự không hợp, trong mệnh phạm xung. Cho nên là ít tiếp xúc thì tốt hơn, anh đi đến bộ phận dự án của anh, tôi đi bộ phận tài vụ của tôi, không liên quan gì đến nhau."
Bạch Thư Hân xoa xoa cái mông đau, khập khiễng đi ra khỏi nhà ăn.
Quần áo của cô ấy cũng bẩn rồi, canh ở khay đồ ăn đổ lên quần áo,
Cô ấy ảo não đi vào nhà vệ sinh lau lau chà chà, không ngờ đợi đến khi quay lại, cô phát hiện trên chỗ ngồi của cô đặt một cái hộp.
hững người còn lại nhìn cô cười mà không nói, như thể có bí mật nhỏ gì đấy hiểu trong lòng nhưng không nói ra vậy.
"Ai đưa đây? Cái gì đây?"
"Cô mở ra xem thì biết mà, đúng không? Chúng ta cũng rất tò mò."
Những người còn lại ồn ào nói.
Bạch Thư Hân nghi hoặc, cô mở ra xem, vậy mà lại là một bộ quần áo mới tinh, nhãn hiệu này cô còn biết, thế mà lại là đồ bán trong cửa hàng bách hóa bên cạnh, giá cả xa xỉ.
Phía trên có để lại mảnh giấy, viết rõ ràng rành mạch ba chữ: "Tôi xin lỗi."
Thì ra là Ôn Thành.
Cô ấy thẳng tay đậy cái hộp lại, sau đó nhét vào trong tủ quần áo.
Các đồng nghiệp hóng hớt tiến lại đây, bọn họ hóng hớt hỏi: "Cô và anh chàng đẹp trai ở bộ phận dự án kia có quan hệ gì? Buổi sáng tôi còn nhìn thấy hai người nói chuyện ở dưới tầng, ở nhà ăn, anh ta còn đi tới chỗ cô nữa, còn tặng quần áo cho cô, chắc không phải là hai người..."
Ý tứ phía sau, không cần nói cũng biết.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cái đầu có chút lớn.