"Ai ya, anh trai còn chưa kết hôn, sao em lại giành trước một bước được cơ chứ? Anh cứ quản tốt vị kia nhà anh đi, em không vội. Anh có thể đợi đến ba mươi tuổi, Lệ Nghiêm cũng
có thể!"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, không nhịn được cốc đầu cô ấy.
Tuy hai người không phải anh em ruột, nhưng tình cảm sâu đậm.
Anh hy vọng nhất là cô em này có thể hạnh phúc, anh vẫn còn nhớ lúc lên thuyền với anh hai, cực kỳ nhớ nhà, đã nhắc đới đứa em gái này.
Hai người họ có nói có cười, nói là muốn gả cô em này cho một người tốt, tuyệt đối sẽ không để cô trở thành vật hy sinh của hào môn.
Có hai người anh trai chắn gió che mưa cho cô ấy, cô ấy nên sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại.
Nếu như có người dám bắt nạt cô ấy, bọn họ chắc chắn không để yên.
Hồi nhỏ bọn họ đã không thể bảo vệ Cố Yên, bây giờ cuối cùng đã mạnh mẽ trở lại, anh nhất định sẽ phân xử cho em gái, cho dù người đó có là bạn thân của mình.
"Em không sợ hai năm này sẽ xảy ra sự cố sao? Em đã đợi cậu ấy rất nhiều năm rồi." "Em cam tâm tình nguyện, giống như chị Thanh Vân chờ anh hai ấy. Lệ Nghiêm không bỏ được em gái, em không bỏ được anh ấy. Em đang chờ anh ấy nghĩ thông, anh ấy sẽ không ở vậy cả đời đầu, vậy thì em vẫn còn hy vọng. Em cũng biết, em là người phụ nữ phù hợp với anh ấy nhất trên đời này. Em có thể cùng đứng trên bàn phẫu thuật với anh ấy, bọn em có thể cùng nấu cơm, cùng ngắm sao ở bên ngoài lều trại."
"Đưa anh ấy cho người phụ nữ khác, em không yên tâm. Mặc dù em một mực yên lặng không nói gì, một mực âm thầm nỗ lực. Nhưng nếu như thật sự có kẻ thù xuất hiện, em tuyệt đối không để cô ta thành công."
Cố Yên nhấn mạnh từng chữ một, quyết tâm giữ gìn người mình yêu, không ai có thể so sánh được.
Cố Gia Huy thấy cô ấy có tự tin như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Dù là thế, anh vẫn hy vọng các em sớm quyết định."
"Yên tâm đi, em sẽ nói với anh ấy. Đi thôi, mau về nhà tổ, chắc chắn là bộ nhớ em lắm rồi!"
Cố Yên còn định sau khi qua nhà cũ xong, có thời gian đi tìm Lệ Nghiêm.
Nhưng không ngờ ông cụ lại giáo huấn cô ấy cả buổi chiều, đến cả Cố Gia Huy cũng không cứu được.
Cứ thế rồi thẳng đến buổi tối, nếu không phải Cố Gia Huy nói là Hứa Minh Tâm vẫn đang ở nhà chờ anh về thì ông cụ hoàn toàn không tính thả người.
Cố Yên về đến biệt thự, cả người mềm nhũn ngồi trên sô pha.
"Ông bố tôi càng ngày càng càu nhàu kinh, đến bây giờ đầu tôi vẫn đang đau..."
"Em thỏa mãn đi, anh cũng bị em làm liên lụy đây này."
"Hai người về rồi à, khát rồi chứ, tôi đi ép nước trái cây."
Hứa Minh Tâm bệ hoa quả vào nước trái cây ra, Cố Gia Huy nói: "Em chờ lâu lắm rồi đúng không? Tôi lên lầu thay quần áo, rồi ăn cơm."
"Không vội, anh mau đi đi."
Hứa Minh Tâm chỉ mong sao anh đi sớm một chút, như thế thì có thể hỏi Cố Yên kết quả rồi.
Cô đưa mắt nhìn Cố Gia Huy đi lên tầng, sau đó nhanh chóng hỏi.
"Yên Yên, thế nào rồi?"
"Tìm ra cách rồi, cô chỉ cần làm như tôi nói, làm ít công to!"
Cố Yên nháy mắt rồi cười dí dỏm, sau đó nói nhỏ bên tai Hứa Minh Tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập nghi hoặc.
"Này... được không?"
"Yên tâm đi, không cần dùng thuốc, bảo đảm cô có thể giải quyết nhanh gọn!"
"Thế, thể thì được rồi, tôi thử xem!"
"Cố lên! Thời gian không còn sớm nữa, tôi về phòng ngủ trước đây, bai bai!"
Hứa Minh Tâm cũng âm thầm nắm nắm bàn tay nhỏ, cổ vũ bản thân.
Chín giờ tối, Cố Gia Huy từ thư phòng về phòng ngủ.
Anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cô đang cắn đầu bút làm bài tập.
Vào giây phút nhìn thấy cô, anh nhíu chặt chân mày.
Cô mặc cái gì vậy?
Cả người từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của anh, cúc ở chỗ cổ áo cởi ra đến tận xương quai xanh.
Vào khoảnh khắc cô cúi người làm bài tập, cảnh xuân hiện ra.
Hứa Minh Tâm nhận ra là có người, lúc trông thấy người vào là anh, cô vui vẻ nói: "Anh về rồi là, có một không?"
"Sao em lại ăn mặc như này?"