Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện, Cố Cố hỏi: "Hai người... đang cãi nhau à?"
"Cổ Cố, về ngủ đi." Ôn Thành rầu rĩ nói, giọng nói phá lệ trầm thấp khàn khàn.
Cố Cổ nhìn thấy vết thương ở khóe miệng anh ta, hốc mắt liền ướt.
"Cậu, mặt cậu bị sao vậy?" Cố Cố vội vàng đi xuống lầu, Ôn Thành ôm cô bé vào lòng.
"Có đau không?"
"Không đau, cậu không cẩn bị thương thôi, không có gì đáng ngại. Cố Có nên đi ngủ rồi, cháu lên tầng với cô tiểu Bạch được không nào?"
"Tiểu Bạch..."
Cố Cổ nhìn Bạch Thư Hân với ánh mắt sợ hãi.
Bạch Thư Hân xiết chặt nắm tay, cô ấy cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi.
Nơi này vốn không phải là nhà của cô ấy, ở lại đây làm gì?
"Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra là tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Cô ấy vội vàng đi lên tầng, mặc áo khoác vào, sau đó tông cửa ra ngoài.
Ôn Thành nhíu mày, bây giờ đã là đêm khuya rồi, trước đó cô ấy gọi xe tới, bây giờ thì không gọi được xe nữa, cô ấy về kiểu gì?
Chỗ này là khu vực ngoại thành, hẻo lánh, xung quanh toàn là cây cối um tùm, một cô gái đi đường chắc chắn không an toàn.
Ôn Thành vội vàng đuổi theo.
Bạch Thư Hân đang trong cơn giận dữ, cô ấy cảm thấy mình như người đàn bà điên vậy, cô ấy đã chửi Ôn Thành một trận như tát nước.
Những lời đó... đều không phải là lời thật lòng, nhưng mà cô ấy lại không biết phải cứu vãn cục diện như thế nào, cả người cũng khó chịu, xấu hổ.
Bạch Thư Hân đi ra khỏi biệt thự, đi về phía đường quốc lộ, nhưng đột nhiên cô ấy nhìn thấy bóng người lắc lư trong bóng đêm.
Tình huống gì đây? Mình hoa mắt sao?
Bạch Thư Hân dừng bước, nhìn kỹ, đột nhiên cô ấy phát hiện đằng xa có ánh sáng, giống như là ánh sáng xanh của màn hình điện thoại.
Lẽ nào... có người đang bám theo sao?
Trong lòng Bạch Thư Hân run lên.
Đúng lúc này, Ôn Thành đã đuổi tới.
"Thư Hân, đừng đi nữa, buổi tối... buổi tối không an toàn."
"Điện thoại."
"Gì cơ?"
"Đưa điện thoại cho tôi! Mau lên!"
"Tôi... tôi không mang, thế cô làm gì?" Bạch Thư Hân tiếc rẻ điện thoại của mình, cuối cùng cô ấy nhắm ngay thắt thứng của anh ta.
Mặt khóa của chiếc thắt lưng này có vẻ rất nặng.
Cô ấy bắt đầu giở trò.
"Cô... cô làm gì vậy?"
Ôn Thành thấy cô ấy kéo quần mình, anh ta sợ đến nỗi vội vàng ngăn lại, nhưng mà anh ta đâu phải đối thủ của Bạch Thư Hân.
Cô ấy tát anh ta một cái, VỖ vai anh ta, anh ta lại cảm thấy vai mình đau đến nỗi mất đi trị giác, không thể cử động được.
Cuối cùng, thắt lưng bị cô ấy kéo xuống.
"Cô... cô muốn làm cái gì... chúng ta... chúng ta."
Anh ta nói năng lộn xộn, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt của cô Vợ nhỏ.
Bạch Thư Hân chả hiểu gì, nếu không phải là để thăm dò xem trong bụi cỏ có người hay không, thì tội gì cô ấy phải như thế này.
Bụi có cách chỗ này có một đoạn, trong mắt người khác thì bọn họ chỉ đang cãi nhau mà thôi.
Trên đường cái sạch sẽ, không có gì hết, tất nhiên là cô ấy phải tìm một thứ để thăm dò một chút.
1, 2, 3...
Cô ấy đọc thầm, sau đó cô ấy ném mạnh cái thắt lưng ra ngoài, cô ấy dùng hết sức ném chiếc thắt lưng vào trong bụi cỏ.
"A..."
Một tiếng kêu đau rất nhỏ.
Đúng là có người!
Bạch Thư Hân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng túm tay Ôn Thành xoay người rời đi.
Ôn Thành còn chưa có phản ứng lại.
Cửa chính phanh một tiếng đóng lại, Bạch Thư Hân thở hổn hển. Bây giờ phải làm sao đây?
"Thư Hân... cô... cô còn đang nắm tay tôi."
"Đã là lúc nào rồi, anh đừng nhìn tôi thẹn thùng như thế nữa được không hả? Trong bụi cỏ bên ngoài toàn là người, có phải các anh đắc tội ai rồi đúng không. Tối nay tôi tới thật không khéo, đúng là xui xẻo!"
Cô ấy vừa nói vừa đi vào phòng bếp tìm một đồ vật cầm thuận tay, cô ấy bảo người giúp việc mau bể Cố Cố lên tầng.
"Anh cũng lên đi, chỗ này không có việc của anh, nếu lát nữa có người xông vào, anh cũng không giúp được gì."
"Bên ngoài, bên ngoài có người thật sao?"
"Ừm, rất nhiều. Nhà tôi là hồng tam đại, từ nhỏ tôi đã được học trinh sát. Xung quanh có gió thổi cỏ lay gì tôi cũng sẽ lưu ý. Có người đang tùy cơ mai phục, không phải là tới để trộm đồ, bọn họ muốn bắt người. Không phải anh, chính là Cố Cổ, cho nên anh mau lên tầng đi."
"Thế... thế cô làm sao bây giờ?"