"Anh cũng đừng nghĩ là anh làm liên lụy tới tôi, nếu tôi không gả cho anh, có lẽ tôi đã bị bố tôi dùng làm liên hôn thương mại, rồi đưa cho loại người nào cũng được. Tôi ví dụ tôi là nha hoàn cổ đại, nếu công tử đã cứu tôi, tôi muốn lấy thân báo đáp!".
Hứa Minh Tâm cười tít mắt nói, cô nói chuyện sống chết rất là nhẹ nhàng.
Không phải là cô không sợ chết, mà là có chuyện còn đáng sợ hơn cả chết.
Cuối cùng cô có thể rời khỏi nhà họ Hứa, nắm giữ vận mệnh của mình, vả lại cậu ba Cố tốt với cô như vậy, sao cô lại nỡ rời xa cậu ba Cố cơ chứ.
Không có Cố Gia Huy, thì sẽ không có Hứa Minh Tâm vui vẻ của hiện tại, cô tình nguyện chết vì anh, cũng không muốn trở về nhà họ Hứa, sống cuộc sống dư thừa nữa.
"Nếu... bây giờ em rời khỏi tôi, không chịu sự khống chế của nhà họ Hứa nữa thì sao? Bây giờ em cũng được coi là người có một nửa của nhà họ Ngôn, em không cần lo lắng về Hứa Văn Mạnh nữa."
"Là anh biến tôi trở thành như thế này mà, rời khỏi anh, tôi sẽ không phải là Hứa Minh Tâm nữa."
"Là anh dạy tôi phải nắm tay đấm lại như thế nào, là anh dạy tôi đi làm việc
mình thích, là anh dạy tôi phá sản như thế nào, là anh dạy tôi trưởng thành như thế nào..."
"Tôi muốn để anh dạy tôi cả đời."
Hứa Minh Tâm nói nói, khóe mắt đã dâng lên lệ quang.
Sau đó, cô vùi đầu vào trong ngực anh, nghẹn ngào ra tiếng.
"Tôi không sợ chết, nhưng tôi thật sự rất sợ không có anh!" "Cậu ba Cố, tôi chính là sợ tôi cứ dính lấy anh rồi, rời xa anh là tôi không thể sống độc lập. Nhưng mà bây giờ căn bản là tôi không muốn độc lập cuộc sống, tôi chỉ muốn ở bên anh. Anh phải đợi tôi đến hai mươi tuổi, không được nói xong không giữ lời, tôi còn muốn làm cô dâu của anh, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, đi đến bên cạnh!"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giờ phút này mọi lời nói đều có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Anh cũng không kìm chế được nữa, kéo cô vào trong lòng, môi mỏng hung hằng đè xuống, trằn trọc lưu luyến.
Mọi lời nói, đều dung nhập vào trong nụ hôn này, không thể tự kiềm chế.
Năng lực tự kiềm chế của Cố Gia Huy rất mạnh, nói đợi cô đến hai mươi tuổi thì sẽ đợi cô đến hai mươi tuổi.
Anh sẽ không vượt lối trì một bước, cho dù bản thân đang nhìn rất vất vả.
Anh ôm Hứa Minh Tâm, nhìn cô an tâm ngủ ngon, khóe môi không kìm được nhếch lên một nụ cười nhạt.
Dường như cả thế giới đều đang ở trong lòng mình và có một loại cảm giác hạnh phúc khó nói nên lời.
Rất mãnh liệt!
Ngay hôm sau, Thẩm Tuệ nhìn thấy Cố Gia Huy ngồi trước bàn thì không khỏi nhíu mày.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Tôi tới đón Minh Tâm về nhà."
Anh nhìn Hứa Minh Tâm, sau đó khẽ mỉm cười.
Thẩm Tuệ còn tưởng là anh vừa đến không lâu, nào ngờ anh đến từ tối hôm qua rồi, hơn nữa anh còn tới không chỉ một lần, tới đây quả đúng là ngựa quen đường cũ.
"Bà Ngôn, gần đây vất vả, Minh Tâm đã thêm không ít rắc rối cho bà. Lần này về để tôi hộ giá hộ tống đi, như thế anh Ngôn cũng có thể yên tâm chút."
"Tôi chăm sóc con bé, cũng là vì chồng của tôi, con trai của tôi. Cho nên cậu cũng không cần khách sáo, đều là hợp tác, cậu tới tôi đi mà thôi, tổng giám đốc Cố khách khí rồi."
"Nhưng bất kể là nói thế nào, quả thật bà đã dạy dỗ Minh Tâm rất tốt."
"Bớt ba hoa đi, đứa nhỏ này tự cố gắng đó. Bữa sáng mà con bé làm rất ngon, nếu đã tới rồi thì cậu cũng ngồi xuống nếm thử đi."
Thẩm Tuệ cũng không tiện đuổi người đi, bà ấy liền chủ động mời.
Phỏng chừng bà ấy mà không nói, Cố Gia Huy cũng sẽ mặt dày ở lại.
Hứa Minh Tâm bê bữa sáng nóng hôi hổi kiểu Tây từ phòng bếp đi ra.
Cô đã chuẩn bị cho Thẩm Tuệ toàn là nhựa dưỡng nhan, cũng không cần phải Thẩm Tuệ dặn dò.
Có thể thấy, cô nhóc này còn rất biết quan sát người, biết món đồ gì hợp ý nhất.