Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đã tới đây lâu như vậy rồi, Ôn Thành cũng chỉ bảo Cố Gia Huy truyền lời, nói rằng mình không về nữa, nhưng đến giờ cũng chưa gọi điện cho mình, xem ra là đã có người con gái cậu ấy thích nên quên luôn mình rồi.

Cô ta không kìm được gọi điện thoại cho Ôn Thành, hai bên khác địa lý, bên này đã là buổi trưa, bên kia chắc đang là chạng vạng.

Hôm nay là thứ tư, ngày làm việc, chắc chẳn anh ta vừa mới tan làm.

"Chị?"

Ôn Thành nhận được cuộc gọi thì rất bất ngờ, anh ta cũng hơi xấu hổ nữa, phỏng chừng là cũng đã nhận ra là lâu ròi mình chưa điện về báo bình an.

"Hóa ra em vẫn còn biết chị là chị em hả, chị còn tưởng em không nhận chị nữa rồi cơ."

"Chị... sao có thể chứ, chẳng qua là em không dám tìm chị, em sợ chị bắt em về."

"Em ở đó mọi việc thuận lợi, chị và bố đều rất hài lòng, tại sao lại bắt em về. Em không còn là trẻ con nữa rồi, em có chuyện mà mình muốn làm thì cứ làm đi, bọn chị sẽ không quấy rầy em. Chỉ cần đến lúc đó em ngoan ngoãn quay về kế thừa gia nghiệp là được, hiểu chưa?"

"Em biết rồi, chị."

Đúng lúc này, đầu dây bên kia truyền tới tiếng ưm của phụ nữ, làm cho Ôn Thanh Vân rất ngạc nhiên.

"Bên cạnh em có con gái à? Em đang làm gì vậy?"

"Không có, hôm nay một đồng nghiệp của em bị ốm, xin nghỉ, cô ấy sống ngay phòng bên cạnh phòng em. Em sợ cô ấy ở một mình không ứng phó được, nên... nên em mới tới."

Ôn Thành vội vàng giải thích, sợ Ôn Thanh Vân hiểu lầm gì.

Ôn Thanh Vân lập tức hiểu ra, cô gái đó chính là Bạch Thư Hân mà Cố Gia Huy từng nói.

Nhưng mà cô ta cũng hỏi rồi, Bạch Thư Hân có người mình thích, nhưng lại không tu thành chính quả.

Tình cảm lâu nhất của phụ nữ là yêu thầm.

Khoảng thời gian ngắn sao có thể từ bỏ được người đàn ông khác, thật lòng ở bên Ôn Thành chứ.

Tuy Ôn Thành đã hai mươi lăm tuổi, đối nhân xử thế đều không khéo đưa đẩy, cậu ta có một lòng nhiệt huyết, đối xử chân thành với người ta.

Về phương diện tình cảm, cũng là điển hình của người thiếu kiến thức, căn bản không biết tình yêu là gì, có lẽ đó cũng là lý do mà đến bây giờ anh ta vẫn chưa trải qua mối tình nào.

Cô ta vốn định nói thêm chút gì đó, nhưng cuối cùng há miệng rồi, một chữ cũng không bật ra được.

Chuyện tình cảm, chỉ có chính bản thân mới nắm bắt được, mới biết nặng nhẹ, người khác khuyên cũng vô dụng.

Anh ta không biết về tình cảm của mình cũng tốt, đỡ phải buồn trước.

"Vậy em chăm sóc tốt cho người ta đi nhé, dù sao người ta cũng là con gái, em biết chừng mực chứ?"

"Biết biết, chị yên tâm đi, con người em trai chị, chị còn không biết sao?" Ôn Thành ngại ngùng nói, Ôn Thanh Vân nói câu này giống như thể anh ta là lưu manh vậy.

"Ừm, thế em ở bên đó mọi việc phải chú ý nhé, chị cho em thêm hai tháng, tháng chín em phải về."

Tháng chín...

Cách bây giờ chỉ có hai tháng ngắn ngủi, sáu mươi ngày.

Rất ngắn rất ngắn.

Ôn Thành lâm vào trầm tư, mãi lúc lâu sau mới gật đầu đồng ý.

Mỗi người đều có sứ mệnh của mình, anh ta không thể chạy trốn cả đời, để chị gái giúp anh ta gánh vác trọng trách mãi được, đây không phải là việc mà một người đàn ông nên làm.

Cúp máy xong, Ôn Thành nhìn cô gái đang nằm trên giường, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc lưu luyến.

Rõ ràng vẫn chưa đi, sao trái tim lại lưu luyến thế này cơ chứ?

Anh ta hơi phiền muộn, liền quay người đi ra ngoài, đi ra phòng bếp nấu canh cho cô ấy, tiện thể đi mua ít thuốc về.

Bạch Thư Hân là điển hình của người không biết chăm sóc bản thân, trong tủ lạnh toàn là đồ đông lạnh, trong nhà cũng chẳng có thuốc thang dự phòng gì.

Cô ấy sốt nhẹ, ngủ mơ mơ màng màng, không có thuốc thì gắng chịu đựng.

Ôn Thành biết cô ấy xin nghỉ ốm, buổi tối anh ta muốn qua thăm, nhưng gõ cửa thì không thấy ai ra mở, anh ta lo cô ấy xảy ra chuyện liền nhảy ban công sang đây, thậm chí còn nạy cả cửa ban công nữa.

Cô ấy sốt không nặng lắm, nhưng không uống thuốc, trong chốc lát thì cũng không khỏe được.

Anh ta lập tức đi xuống tầng mua thuốc, tiện thể đi chợ mua một số thực phẩm tươi.

Cho cô ấy uống thuốc xong, anh ta đắp chăn cho cô ấy, sau đó anh ta lại bận rộn ở phòng bếp.

Lúc đầu, Bạch Thư Hân cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng về sau đã giải đi nhiều, người cũng dần dần có ý thức.

Mãi đến chín giờ tối cô ấy mới tỉnh, hai mắt mơ màng, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Cô ấy còn chưa tỉnh táo lại, đã nhìn thấy có một người sống sờ sờ đang đứng ở cửa, cô ấy sợ đến nỗi giật cả mình.

Đợi khi nhìn rõ người đó là Ôn Thành, cô ấy lập tức nhìn về phía cửa ban công rồi nói: "Anh lại trèo ban công sang đây à?"

Ôn Thành hơi quẫn bách, anh ta ngượng ngùng gãi đầu, rồi nở nụ cười áy náy.

"Tôi... tôi sẽ đền."

"Trọng điểm không phải là cái này có được không hả? Không may anh ngã xuống thì phải làm sao hả? Cao như vậy, anh sẽ chết đấy anh biết không hả!"

Bạch Thư Hân nói với vẻ vô cùng lo lắng.

"Nhưng mà... nhưng mà tôi lo cho cô, cô chưa mua thuốc, trong nhà cũng không có đồ ăn, một cô gái thì sao mà được? Nếu cô đã tỉnh rồi, cô mau dậy đi, tôi đã hầm canh sườn cho cô rồi đấy. Còn cả thuốc này nữa, cô uống với nước ấm đi."

Bạch Thư Hân biết anh ta có ý tốt thôi, cô ấy cũng không có từ chối, rồi cũng không sốt nữa.

Người cũng đã tới rồi, cô ấy có thể làm gì được chứ.

Cô ấy dậy rồi ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, cái bụng cũng rất là không khách khí kêu lên ọt ọt.

Anh ta múc cho cô ấy một bát canh trước, sợ cô ấy đói, lót dạ, cũng kích thích vị giác nữa.

Canh mà anh ta nấu rất ngon, bên trong bỏ thêm kỷ tử sâm gì gì đó, thoạt nhìn có dinh dưỡng còn ngon nữa.

Người đàn ông tốt như này, đúng là có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được, không ngờ bây giờ lại chủ động đưa tới cửa, thật không thể hiểu nổi mà.

Đợi cô ấy uống xong canh, đồ ăn nóng của anh ta cũng đã chuẩn bị xong, nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị tốt, cho nên nấu rất nhanh.

"Mau ăn đi, tôi cũng không biết cô có khẩu vị không."

"Vốn là tôi không có khẩu vị, nhưng đồ ăn anh làm sắc hương vị đủ cả như này, tôi muốn không ăn nhiều cũng khó." Cô ấy mỉm cười, nghĩ tới gì đó, cô ấy lập tức đứng dậy đi vào phòng, rồi đưa cho anh ta một cái thẻ mở cửa nhà.

"Đây là thẻ sơ cua, cho anh đấy, để tránh sau này ban công nhà tôi lại đổ, rất nguy hiểm, anh có biết không hả."

"Cô... cô lo cho tôi à?"

Trong lòng Ôn Thành chợt cảm thấy vui mừng, anh ta vểnh môi nhìn cô ấy, trông giống như một cậu nhóc mười tám tuổi vậy.

"Anh là bạn của tôi, tất nhiên là tôi quan tâm anh rồi."

Trước đây, Ôn Thành chỉ ước gì được làm bạn với cô ấy, nhưng bây giờ nghe cô ấy nói hai chữ "bạn bè" này, đột nhiên trong lòng anh ta có chút không thoải mái.

"Mau ăn đi..."

Anh ta ủ rũ cúi đầu, giục cô mau ăn, để nguội thì ăn không ngon nữa.

Hai người đang ăn cơm, không ngờ tiếng chuông cửa vang lên.

Bạch Thư Hân quen thói không nhìn mắt mèo, cô ấy mở cửa luôn.

Đang đứng ngoài cửa là vợ chồng Bạch Hiếu.

"Chú thím?"

"Thư Hân à, thím và chú cháu ăn cơm với đồng nghiệp ở gần đây, nghĩ ra cháu đang ở đây. Cháu chuyển nhà lâu như vậy rồi, chú thím cũng chưa có thời gian rảnh tới xem, cho nên giờ chú thím tới thăm cháu. Đây là nước trái cây, cháu mau cầm lấy, thím còn mua cho cháu một số đồ ăn vặt đây này."

"Ò ò..."

Bọn họ tới quá bất ngờ, Bạch Thư Hân vẫn chưa phản ứng kịp.

Ôn Thành nghe thấy động tĩnh thì cũng đi ra, Bạch Hiếu nhìn thấy trong nhà Bạch Thư Hân có thêm một người đàn ông, ông ta không khỏi nhíu mày. "Thư Hân, sao trong nhà cháu lại có đàn ông?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK