Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

Anh ta quan tâm nói.

"Không... trước khi ra ngoài em đã ăn rồi, cho nên không đói lắm." Cô lựa chọn nói dối, sợ Ngôn Hải lo lắng cho mình.

Chuyện của Cô và Cố Gia Huy cũng khó mà kể ra với người khác, nói ra ngại lắm.

Cô cảm thấy mình rất thất bại, bị một người nằm bất động ở chỗ kia, đả kích cho tơi bời, thật là không có tiền đồ.

Nhưng cô có thể làm thế nào cơ chứ, Cố Gia Huy không buông bỏ được cô ta, cho dù không có tình yêu, nhưng nể tình cũ, cũng không thể làm như không thấy.

"Ít nhiều gì em cũng ăn một ít đi, Hứa Minh Tâm luôn thích ăn lại không ăn nữa, thật sự làm cho anh rất không quen đấy, làm anh rất lo lắng."

"Không không, em ăn được."

Cô vội vàng nói, rồi bắt đầu ăn như hổ đói.

Cuối cùng vì ăn quá nhanh mà bị sặc, Ngôn Hải thương lắm, anh ta lập tức bê nước ấm lại cho cô, rồi không ngừng vuốt lưng cho cô.

Cô ho khan đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, sắc mặt đỏ bừng, cầm cái cốc uống ừng ực ừng ực.

"Không sao chứ? Sao em không cẩn thận vậy, cũng tại anh bắt em ăn. Không ăn nữa, chúng ta vào trường tản bộ đi."

Vốn dĩ bữa cơm này là cô mời, nhưng cuối cùng vẫn là Ngôn Hải quẹt thẻ thanh toán, hoàn toàn không cho cô có bất kỳ cơ hội thể hiện nào.

Anh ta còn mỉm cười an ủi, làm một thân sĩ, là không được để cho con gái trả tiền, huống hồ tiền bữa cơm này còn không thể làm cho anh ta nghèo đâu, để cô không ngại.

Bọn họ tản bộ bên trong đại học Kinh Đô, không khí bên trong rất tuyệt, gió nhẹ hiu hiu.

Cuối cùng Ngôn Hải vẫn không kìm chế được, anh ta hỏi: "Em và... Cố Gia Huy vẫn tốt chứ?"

"Dạ?" Cô sửng sốt, rồi vội vàng nói: "Đều rất tốt ạ."

"Thế hai người tính khi nào kết hôn?"

"Đợi em tốt nghiệp xong, lúc đó cũng hợp pháp rồi, còn khoảng một năm nữa."

Một năm...

Bảo dài không dài, bảo ngắn không ngắn, ai biết sẽ phát sinh biến số gì.

Trước đây, cô rất chắc chắn, chắc chắn hai người có thể đi đến điện phủ của hôn nhân, nhưng bây giờ... cô lại không kìm được mà nghĩ lung tung.

"Một năm rất nhanh... đến lúc đó anh đưa em về nhà chồng, phải đặt mua cho em đồ cưới hậu hĩnh, như thế nhà chồng sẽ không xem nhẹ em."

Ngôn Hải dịu dàng nói, những lời này nhìn thì nhẹ nhàng, kỳ thực là đã dùng hết dũng khí toàn thân anh ta rồi.

Mỉm cười chúc phúc cho người mà mình thích ở bên cạnh người khác, là điều vô cùng gian nan.

Điều duy nhất mà anh ta có thể làm, chính là lấy nhà họ Ôn làm nền móng, cho cô một chỗ dựa nhà mẹ vững chắc.

Anh ta đưa ra tính toán tồi tệ nhất là, cho dù sau này Hứa Minh Tâm ở bên kia chịu ấm ức, thì cũng có thể vô tư quay về bên cạnh anh ta, anh ta có thể chống đỡ cả bầu trời cho cô, bảo vệ cô bình an vô sự.

Chỉ cần cô bằng lòng...

"Cảm ơn anh Ngôn Hải."

"Em khách sáo với anh làm gì? Ngốc! Năm nay em sinh nhật ở đâu, anh mua bánh cho em."

"Không cần đâu... em đón sinh nhật với Cố Gia Huy, em sợ mình không ăn hết hai cái bánh đâu." "Thế à, cũng đúng, chắc chắn là em phải ăn sinh nhật với anh ta rồi. Nếu có thể thì bớt ra chút thời gian rảnh ăn bữa cơm, bố mẹ nhắc em mãi đấy, còn bảo anh chuẩn bị tiệc sinh nhật, nhưng anh thấy quá rêu rao, chắc chắn em không thích, nên anh đã đè xuống đấy, ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi. Tất nhiên... em cũng có thể

dẫn Cố Gia Huy tới, mọi người cũng không phải người ngoài, đúng chứ."

"Bố nuôi mẹ nuôi cũng biết sinh nhật của em à?" Cô hơi ngạc nhiên, rõ ràng là cô chưa nói mà.

"Đương nhiên rồi, em là con gái của bọn họ, bọn họ cũng coi trọng em, sao có thể không biết sinh nhật của em chứ? Mẹ đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm rồi, còn chuẩn bị cả quà tặng cho em nữa, anh không nói nữa, đến lúc đó sẽ cho em bất ngờ."

"Ừm ừm, thế tối nay em sẽ về sớm, đi đến nhà anh ăn cơm."

"Làm gì mà xa lạ thế, đó cũng là nhà của em. Đi dạo xung quanh đi, đi mua quần áo với anh."

Hứa Minh Tâm gật đầu, trong lòng ấm áp.

Không ngờ vẫn còn nhiều người nhớ sinh nhật của mình như vậy, những năm trước toàn chỉ có Bạch Thư Hân đúng giờ gửi lời chúc, mua cho cô một chiếc bánh ngọt nhỏ, chuẩn bị một chút trong ký túc xá.

Không ngờ năm nay, dường như đặc biệt không giống bình thường.

Thời gian một năm chớp mắt cái đã trôi qua.

Cô rời khỏi nhà họ Hứa, thoát khỏi nanh vuốt của kẻ xấu, lại gặp được vợ chồng Ngôn Dương, cho cô cảm nhận được sự ấm áp to lớn.

Cảm giác có người nhà thật tốt, được người nhà nhớ nhung, thật sự rất hạnh phúc.

Chính là không biết Cố Gia Huy có còn nhớ hay không...

Đến bây giờ anh cũng chưa có nhắc đến, là bận quá quên à?

Hay là trong lòng anh có người khác, nên đã quên sinh nhật của cô lên chín tầng mây rồi?

Cô càng nghĩ càng thấy sợ, cô không muốn tin anh sẽ như vậy.

Anh không nói, có khi là đang buồn bực chuẩn bị bất ngờ cho cô đấy chứ.

Huống hồ bọn họ đã ước định rồi, bọn họ sẽ đi đến động Hương Sơn, anh giữ lời hứa như vậy, chắc chắn sẽ không quên.

Cô và Ngôn Hải đi mua dạo phố đến tám giờ tối, anh ta mới đưa mình về.

"Cảm ơn anh đã đi cùng em cả ngày."

Cô cảm ơn chân thành, hình như Ngôn Hải đã nhìn ra tâm trạng cô không tốt, đi cùng cô cả ngày trời, đi khu vui chơi, đi ông viên nước, đi xem sư tử hổ.

Anh ta không ngại phiền, không vạch trần tâm tư của cô, khiến cô cực kỳ cảm kích.

"Anh khát quá, em không định mời anh vào ngồi à? Thân là anh trai anh có thể xem hoàn cảnh sống của em gái không? Cũng tiện để anh yên tâm hơn."

"Em xin lỗi, xem em này, không biết làm việc gì cả, còn không kêu anh vào nhà uống cốc trà."

"Em không chê anh phiền là được rồi."

Bọn họ một trước một sau đi vào nhà.

Chú An mở cửa, nhìn thấy Ngôn Hải tới, thì chào một tiếng.

"Cô Hứa, cô về rồi à, ông chủ đợi cô lâu lắm rồi đấy."

Chú An đánh mắt, nhìn về phía sô pha phòng khách.

Cố Gia Huy ngồi ở đó, sắc mặt bất thiện.

Cô lập tức hiểu ngay, phỏng chừng anh đã biết chuyện mình và Ngôn Hải đi chơi cả ngày nay rồi.

Nhưng thế thì sao?

Anh ở bên Lucia cả ngày, cô có nói không?

Từ khi biết về sự tồn tại của bạn gái cũ của anh, cô chưa bao giờ càn quấy, trái lại rất rộng lượng, rất thông cảm, thế thì anh cũng không nên cho cô cái sắc mặt thối này.

Ngôn Hải là anh trai trên danh nghĩa của mình, bọn họ đi ra ngoài cũng không vi phạm luân lý đạo dức, mình cũng chẳng làm bất cứ chuyện gì phản bội anh, anh tức giận làm cái gì.

"Kệ anh ấy, cháu cũng đâu có bảo anh ấy chờ cháu!"

Trong lòng cô cũng có cơn tức, cô thở phì phì nói.

Chú An nghe thấy vậy, thì khẽ lắc đầu, một quản gia như ông ấy thì cũng không tiện nói thêm cái gì.

Bọn họ thay giày, Ngôn Hải tiến sát lại bên tai cô rồi nói: "Sao vậy? Cãi nhau à?"

"Không, anh mau vào đi."

Cô vẫn muốn giấu, nhưng quá rõ ràng rồi, cô hoàn toàn không giấu được.

Ngôn Hải chỉ cười, anh ta xoa đầu cô rồi nói: "Nếu mà bị bắt nạt, em nói cho anh biết, anh xả giận giúp em."

"Cảm ơn anh."

Hai người đi vào, thật tình không biết khóe mắt Cố Gia Huy vẫn luôn liếc tới đây, thấy bọn họ nói nói cười cười, thậm chí còn kề tai nói nhỏ xoa đầu, làm ra hành động thân mật như thế. Ánh mắt anh không khỏi sâu hơn, bên trong giống như đánh đổ lọ mực, trở nên cuộn trào dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK