Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phương diện tình cảm, không ai làm được việc rộng rãi vô tư cả, mỗi người đều có chỗ không thông suốt.

Hứa Minh Tâm cố tình giận anh, mà Cố Gia Huy... lại không biết phải mở lời như thế nào.

Thật ra anh không hề ở lại bệnh viện, cô bảo xuống lầu mua đồ uống, anh thấy Lucia xong liền nhận được cuộc gọi của giám đốc tập đoàn Cố Thị, và phải đi xử lý một số việc.

Sau khi cúp máy, anh nhận được tin nhắn của cô, anh không hề do dự đi thẳng xuống lầu.

Anh biết cô chưa đi xa, anh đuổi theo một đoạn không xa liền trông thấy cô đang đi sang đường, sau đó gặp Ngôn Hải.

Bọn họ đã đi đâu, anh đều biết hết, nhưng anh không đi làm phiền, sợ cô sẽ sinh lòng chán ghét, sợ mình can thiệp quá nhiều.

Anh rất cố gắng kìm chế dục vọng chiếm hữu của mình, cho cô đủ không gian tự do, nhưng... anh sẽ không để cô quá buông thả, không có giới hạn.

Anh vốn nên giải thích, nhưng lời nói đến bên môi lại không bật ra tiếng được.

Anh đứng dậy, rồi nói: "Anh đi làm việc, em đi nghỉ sớm đi."

Nói xong, anh đẩy cửa đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại phát ra tiếng rầm.

"Cái gì vậy, lời nói đến bên môi rồi lại không nói! Đừng bảo đợi chắc một ngày chứ? Nếu mà là thật thì là anh không quên được, anh hãy chia tay tôi sớm đi, cần gì phải gian díu mập mờ, hai bên đều khó xử?"

Cô vùi đầu vào trong chăn, trong lòng cực kỳ khó chịu, vành mắt cũng ươn ướt.

Muốn khóc quá...

Cô sấy tóc xong, thì ở trên giường chờ rất lâu, cũng không chờ được Cố Gia Huy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng cô không thức được nữa, ngủ quên mất.

Cố Gia Huy về phòng lúc nào, cô hoàn toàn không biết.

Anh đi lúc nào cô cũng không biết.

Sáng dậy, bên giường đã không còn bóng người.

Cô cũng ăn sáng một mình, chú An không ở nhà, chú ấy bị Cố Gia Huy sắp xếp đi ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.

Haiz, người đã một bó tuổi rồi còn phải bôn ba mệt nhọc, kiếm tiền thật không dễ dàng.

Hôm nay là ngày hai mươi bảy rồi, Cố Gia Huy vẫn không nhắc đến chuyện sinh nhật.

Anh quên rồi sao?

Đi ra ngoài, là đi đến công ty, hay là đi đến bệnh viện?

Cô không biết.

Phỏng chừng là tới bệnh viện rồi, sức khỏe Lucia không tốt, sao anh yên tâm được?

Đảo mắt đã đến ngày hai mươi chín.

Ngày hai tám đến ngày hai chín, vừa qua rạng sáng, cô đã nhận được tin nhắn của Bạch Thư Hân.

Cô ấy không bao giờ gửi tin nhắn theo giờ quy định, mà là chờ đến mười hai giờ, là lập tức chúc cô.

Hứa Minh Tâm dụi mắt, nhìn về phía điện thoại.

Nhờ ánh sáng của điện thoại, co nhìn bên gối, phát hiện bên cạnh trống không.

Lòng cô trống rỗng, cô quên mất, Cố Gia Huy đã hai đêm liền không về rồi, cũng không biết anh đang bận cái gì.

Chú An không thấy bóng dáng, đầu bếp, người giúp việc cũng không biết hành tung của Cố Gia Huy, Khương Tuấn cũng trở nên bận rộn, cũng rất ít qua đêm ở biệt thự.

Mọi người đều trở nên bận rộn, hình như chỉ có cô là nhàn rỗi không có việc gì làm.

Đã nói là về kiểm tra bài tập cho nhau, cũng chưa kiểm tra.

Bởi vì sự có mặt của Lucia, cuộc sống bình thường của bọn họ trước đây, hình như thoáng cái đã trở nên khác đi. Cô trả lời tin nhắn của Bạch Thư Hân, Bạch Thư Hân nói: [Biết bây giờ cậu hot rồi, người mời cậu ăn cơm chắc chắn là có một đống, nhưng tớ vẫn đặt bánh ga tô cho cậu, trưa mai có nhận được, cục cưng à, tuổi mười chín đến thật rồi, trưởng thành chậm một chút, thời gian hiện tại rất tươi đẹp, biết chưa

?]

Hứa Minh Tâm nhìn thấy những dòng này, vành mắt ươn ướt.

Hình như quanh đi quẩn lại, chỉ có tình cảm của cô và Bạch Thư Hân là chưa từng thay đổi.

Tuổi mười chín, thời gian rất tươi đẹp...

Nhưng mà, cái người quan trọng nhất phải ở bên cạnh cô, lại không có ở đây....

Rốt cuộc anh đang bận rộn cái gì, sinh nhật haiz... chuyện quan trọng như vậy, anh cũng quên sao?

Trằn trọc mãi cô không ngủ được, mở mắt đến khi trời sáng, sắc mặt rất kém, không thể không dặm một lớp phấn nhạt.

Lúc ăn sáng, cô không nhịn được gọi điện cho Cố Gia Huy, cô nói: "Tối qua anh lại không về à?"

"Ừ." Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của anh, xem ra là mệt thật: "Công ty có rất nhiều việc phải xử lý, vừa mở rộng ra thị trường nước ngoài, cho nên các hợp đồng và dự án cũng nhiều lên, bây giờ công ty đang trong giai đoạn phát triển nhanh, cho nên rất bận."

Ban đầu, Hứa Minh Tâm định nhắc anh hôm nay là sinh nhật của mình, nhưng lời nói đến bên môi rồi lại nuốt trở lại, cuối cùng cô lựa chọn im lặng, hồi lâu sau cô nói: "Vậy anh nhớ nghỉ ngơi, nhớ ăn cơm. Nếu bận quá thì nghỉ ngơi ở đấy luôn đi, bảo Khương Tuấn chăm sóc anh cho tốt nhé."

"Ừm, hôm nay em làm gì?"

"Không làm gì? Tôi đang ở nhà, tôi cũng không có chỗ nào để chạy. Tối nay... anh có về nhà ăn cơm không?"

"Không chắc nữa, xem tình hình."

"Ò ò, tôi biết rồi, thế anh làm việc tiếp đi, tôi không làm phiền nữa."

Cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình thoải mái một chút, cô không muốn khiến anh cảm nhận được nỗi đau khổ của mình.

A...

Quả nhiên là đã quên rồi.

Còn nói cái gì mà nhớ, căn bản chính là lừa người, đồ lừa đảo, chỉ biết lừa người.

Chỉ biết công việc, anh kết hôn với công việc luôn đi...

Nhưng nếu mà cưới Lucia, có phải là sẽ không cần vất vả làm việc như thế nữa, dù sao thì gia tộc Caitlin lớn như thế, nhà họ Ôn cũng phải kiêng kị ba phần.

Haiz, nói cho cùng thì là mình quá vô dụng.

Đôi mắt cô ảm đạm, một bàn thức ăn phong phú, nhưng cô lại không có khẩu vị.

Đúng lúc này, Ngôn Hải gọi điện tới hỏi cô hôm nay bố trí như thế nào, lúc nào thì về ăn cơm, Thẩm Tuệ sốt ruột lắm rồi.

"Lát nữa... em sẽ sang." Cô nghĩ hôm nay mình cũng không có bố trí gì đặc biệt, nên đồng ý dứt khoát luôn.

"Vậy được, anh sang nhà em đón em."

"Vâng, anh sang đi."

Cô gật đầu, sau đó uể oải cúp điện thoại.

Sinh nhật thì vẫn phải đón, dù sao vẫn còn có người lo lắng và ghi nhớ.

Cô không biết, chân trước cô vừa đi cùng Ngôn Hải, lúc sau Khương Tuấn đã vội vàng lái xe tới rồi.

Anh ấy về đến nhà, không thấy bóng dáng Hứa Minh Tâm đâu thì nóng lòng như lửa đốt.

"Cô Hứa đâu?"

"Cô Hứa đi đến nhà họ Ngôn ăn cơm rồi, cả ngày hôm nay đều ở bên đó, không có bảo tối nay mấy giờ về."

"Cái gì?" Vẻ mặt Khương Tuấn trở nên nghiêm trọng, anh ấy vội vàng gọi điện cho Hứa Minh Tâm, nhưng không có ai nghe máy.

Còn Hứa Minh Tâm ở bên này thì đã nhanh chóng đi tới nhà họ Ngôn, điện thoại cô để trong túi, và để chế độ im lặng, căn bản là không chú ý đến.

Trên đường đi, Ngôn Hải kể cho cô nghe những gì mình thấy và nghe được ở Manleton, hai người nói chuyện rất vui vẻ, và cô không có xem điện thoại.

Cô cũng không dám xem, sợ nhìn thêm một cái rồi không thấy cái người mà mình mong chờ kia gọi điện tới, thì mình sẽ thất vọng, buồn bã.

Đến nhà họ Ngôn, vợ chồng Ngôn Dương đã bận rối tung lên rồi.

"Này, rốt cuộc anh có biết nấu ăn không đấy, không được thì để em làm!"

"Không được không được, sao có thể để bà xã đại nhân xuống bếp cơ chứ, ngón tay ngọc ngà của em là chỉ cho anh sờ thôi, sao có thể làm việc nặng chứ? Để anh để anh làm... chẳng phải anh thường nấu cơm cho em đó sao? Anh bảo đao chưa già đấy!"

"Anh đừng có làm món không ăn được nhá! Đừng để đến giờ cơm lại không có cơm ăn!"

"Được được, bà xã, em cách xa anh ra, anh phải... anh phải xào rau rồi..."

Trong phòng bếp, hai kẻ dở hơi đang bận rộn rối tung rối mù cả lên.

Bọn họ rất có tâm, muốn đích thân xuống bếp, nấu cho cô một bàn tiệc sinh nhật phong phú.

Hứa Minh Tâm thấy bọn họ như vậy, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Nếu, đây là bố mẹ ruột của cô, thì tốt biết mấy nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK