Hứa Minh Tâm không hiểu, cô chỉ có thể sa vào trong thế tấn công của anh.
Đột nhiên, cô cảm giác cổ ngứa ngứa, một loại cảm giác khó nói nên lời, cô cảm thấy hơi không thoải mái, theo bản năng muốn đẩy Cố Gia Huy ra, nhưng bản thân hoàn toàn không lay động được.
Một lúc sau, cô mới buông lỏng mình ra, mắt phượng vô cùng thâm thúy tịch mịch, bên trong giống như lọ mực lật úp, mực nước đen mãnh liệt đổ ra.
Trong mắt.... mang theo hơi thở điên cuồng, cô nhìn mà giật mình, cơ thể cũng hơi run lên.
"Cố... Cố Gia Huy..."
"Không sao rồi."
Người anh đã bị nước làm ướt từ lâu rồi, có chút chật vật.
Anh thở ra một ngụm trọc khí, sau đó bàn tay to dịu dàng xoa đầu cô, giống như là đang an ủi em bé vậy.
"Có làm em sợ không?"
Anh cụng trán vào trán cô, nhẹ giọng nói.
Suýt nữa anh đã sa vào trong đó, không thể tự kiềm chế.
Làn da của cô rất mềm mại nhẵn nhịu, nhất là cổ, có thể ẩn ẩn nhìn thấy tĩnh mạch bên dưới.
Vừa nãy, anh không kìm được đã mút vào một chút, suýt thì hãm sâu vào.
Thảo nào ở đề tài ma cà rồng phương tây, ma cà rồng luôn thích uống máu ở cổ cô gái, chắc là... gợi lên dục vọng nguyên thủy nhỉ.
"Cậu ba Cố... anh không sao chứ?"
Cô hỏi với vẻ tràn ngập lo lắng, vừa nãy cô thật sự sợ anh không kìm chế được muốn mình luôn.
Cô cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng.... vẫn không nhịn được hơi run run trong lòng.
"Không sao, em ngoan ngoãn tắm đi, tôi đi làm việc."
Nói xong, anh hôn nhẹ lên môi cô, sau đó lưu luyến quay người đi ra ngoài.
Cánh cửa thủy tinh lại lần nữa đóng lại, phòng tắm trở nên yên lặng.
Bầu không khí ái muội nóng bỏng vừa nãy vẫn chưa tan biến hết, nhiệt độ trong phòng tắm rất tốt, cả người cô đã nổi lên màu hồng.
Cô ngâm mình trong bọt tắm, che cơ thể mình đi, tay nhỏ xoa mặt, rất nóng.
Vừa nãy.... suýt thì nghĩ rằng anh sẽ...
Không ngờ một bước tới cửa, anh vẫn quay người rời đi.
Cô thở ra một ơi, ngăn mình không suy nghĩ tiếp nữa.
Cô vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, cô nhất định phải cố gắng làm cho ngực nở trước năm hai mươi tuổi, cho anh một bất ngờ.
Không được thỏa mãn với tình trạng hiện tại, dùng cơ thể khô quắt thì phí quá.
Cô vẫn còn thời gian!
...
Chẳng mấy chốc, công ty chi nhánh của tập đoàn Cố Thị đã thành lập ở Manleton, có sự trợ giúp to lớn của nhà họ Ôn, cho nên mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Cố Gia Huy cũng không có ra mặt quá nhiều, tất cả toàn là để cho Khương Tuấn đi xử lý, dù sao thì anh vẫn phải đề phòng Lucia.
Anh biết là không giấu được, anh chỉ hy vọng có thể làm cho Hứa Minh Tâm biết về sự tồn tại của cô ta muộn một chút.
Con gái luôn dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Ban ngày, anh làm việc, buổi tối sẽ rút ra thời gian ở bên Hứa Minh Tâm.
Thỉnh thoảng, thật sự là có việc không đi được, anh sẽ bảo Khương Tuấn tới đón mình, hoặc là bảo chú An đến đón mình về nhà.
Điều này cũng làm cho những người ở lớp yoga bàn luận về mình, bọn họ nghi ngờ cô được mấy người đàn ông bao nuôi, thậm chí còn phải hầu hạ ông già.
Ông già nói ở đây tất nhiên là chú An rồi.
Hứa Minh Tâm chỉ đăng ký một lớp cho vui thôi, không ngờ lại tạo ra nhiều lời đồn nhảm nhí như vậy, cô không kìm được cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mà cô lại tiếc số tiền mà mình đã đăng ký lớp học, mấy ngàn đô đấy, mình cũng khogon thể vì mấy lời bàn tán linh tinh của người khác mà rời đi, thế chẳng phải là chứng minh trong lòng mình có quỷ à?
Cô không đi, cô phải làm cho bọn họ tức chết!
Buổi tối tan học, cô đi tắm, không ngờ bạn học lại vây lại.
"Hứa Minh Tâm, chắc hẳn tài nguyên trên tay cô phong phú lắm nhỉ? Chi bằng cô giới thiệu một người cho chúng tôi được không? Chúng tôi muốn anh chàng đẹp trai tới đây hôm đó, những người khác thì thôi."
Bọn họ cợt nhả nói.
Hứa Minh Tâm biết, bọn họ đang nói Cố Gia Huy.
"Xin lỗi, anh ấy là người đàn ông của tôi, không cho mượn."
Cô lấy dũng khí, tuyên bố chủ quyền.
Mấy người bọn họ nghe thấy vậy thì không nhịn được cười ha ha, cứ như thể nghe được chuyện cười hài nhất thế giới vậy.
Người cầm đầu là Violet, trong nhà có ít tiền, cho nên mọi người đều thích nịnh nọt cô ta.
Còn Violet thì cũng rất hào phóng, buổi tối thường xuyên mang đi một số đồ ăn vặt nhập nhập khẩu, hoặc là những món quả nhỏ như vòng tay vòng cổ các kiểu.
Mấy thứ này cũng không đắt lắm, cũng chỉ có đồ có giá vài nghìn tệ thôi.
Nhưng đối với mọi người mà nói thì bọn họ rất được lợi, chỉ cần nói lời hay, là có đồ miễn phí để lấy, ai mà không muốn chứ?
Nhưng Hứa Minh Tâm thì chưa bao giờ nịnh nọt cô ta, cô cũng lười phải khen cô ta, cô lại càng không hiếm gì đồ đạc của cô ta.
"Cô đừng nói khoác nữa, chúng tôi đều biết những người đàn ông kia là kim chủ của cô. Tốc độ thay đàn ông của cô cũng được đấy, ba ngày hai bữa lại thay một người, bọn họ có biết về sự tồn tại của nhau không?"
"Liên quan đến cô không?"
Cô bực mình nói, nói chuyện đúng là càng ngày càng khó nghe rồi.
"Trước đây ở trong trường, tôi thường xuyên nhìn thấy con gái được người ta bao nuôi, không ngờ ra ngoài rồi bầu không khí còn mạnh hơn. Tôi thấy cô cũng không lớn, đã làm một nhóm này rồi, phỏng chừng cô đã hầu hạ không ít đàn ông rồi nhỉ? Liệu trên người cô có bệnh truyền nhiễm gì không vậy, đừng lây cho bọn tôi đấy nhá!"
Nói xong những lời này, bọn họ đều lùi về sau một bước, rồi nhìn Hứa Minh Tâm với ánh mắt như nhìn thấy virut vậy.
Ánh mắt như thế này, tràn ngập chán ghét.
"Thế tại sao vừa nãy cô còn muốn tôi cho cô số của kim chủ? Cô cũng muốn làm hả? Cô nói người khác khó nghe như thế, không ngờ cô cũng lòng làm nghề này! Tôi nghĩ anh chàng đẹp trai đó cũng không coi trọng cô đâu, tôi giới thiệu cái người cao tuổi kia cho cô nhé, tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ hợp với khẩu vị của ông ta."
"Nhưng mà, giá tiền của cô chắc là không cao đâu, dù sao thì cô cũng lớn tuổi rồi, diện mạo cũng không xinh cho lắm, rất khó ra giá cao đấy."
Cô vừa nói xong những lời này, sắc mặt của Violet lập tức trở nên khó coi.
Khuôn mặt biến thành màu gan heo, tức đến nỗi nổi trận lôi đình, ngực phập phồng.
Năm nay, cô ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, đúng là không còn nhỏ tuổi nữa, vả lại dáng người cũng không đẹp lắm, trên người có rất nhiều mỡ thừa.
Cho dù đã trang điểm, cũng có thể nhìn thấy chi chít những vết tàn nhang kia, cho nên cô ta không hề xinh.
Chỉ có người không tự tin vào bản thân, mới cần người khác khen, dựa vào những lời khen giả dối, mới có thể sống qua ngày thật vui.
Tuy cô ngực nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ không có chí cầu tiến, cô rất nỗ lực tìm các loại cách để nâng kích thước vòng ngực.
"Cô... tiện nhân cô, cô lại dám cười nhạo tôi ư? Cô cũng không nhìn xem bản thân là cái loại hàng gì, dáng người khô quắt, đàn ông sẽ thích cô chắc?"
"Tôi trẻ hơn cô!"
"Cô... cô lùn, cô xấu, cô là một cái bao!"
"Tôi trẻ hơn cô! Tôi còn có thể làm mười năm, đến ba mươi tuổi. Còn cô thì sao? Cô có thể làm được mấy năm?"
"Cô... cô thật là vô liêm sỉ, loại từ ngữ này mà cô cũng nói ra mồm được ư? Cô bán thân kiếm tiền, cô còn kiêu ngạo hả?" Violet phẫn nộ nói.
Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nhún vai, cô nói: "Tôi không có kiêu ngạo, trái lại tôi rất tự biết thân biết phận. Thật ra chúng ta rất giống nhau, tôi dựa vào đàn ông thổi gió bên gối, cô dựa vào cái gì? Chẳng nhẽ, tiền của cô là cô tự vất vả kiếm ra hả? Cô dựa vào bố, tôi dựa vào đàn ông, kẻ tám lạng người nửa cân thôi." "Cô không cần đỏ mặt tía tai cãi nhau với tôi, tôi tiên tiền của đàn ông, cô tiên tiền của bố cô, dù sao thì cũng đều không phải là tiền mình tự kiếm. Tiền của tôi là tôi hầu hạ có, nếu cô cảm thấy mình được thì cô cũng có thể đi câu dẫn đàn ông mà."