Mà giờ phút này, Cố Gia Huy ở trong biển rộng, anh nóng lòng cứu người và đã không lo nổi cơ thể mình nữa.
Nhưng mà... bản năng của cơ thể lại còn mạnh hơn cả ý chí của anh.
Vậy mà thân mình lại sắp cứng ngắc rồi.
Không được!
Trước khi chưa tìm được Hứa Minh Tâm, anh không thể bỏ dở giữa chừng.
Hiện tại mặt biển không gió, đáy biển lại không có dòng chảy ngầm.
Mà Hứa Minh Tâm bị thương, chắc chắn không thể bơi lội, vậy chỉ có một kết quả, chính là nhanh chóng chìm xuống.
Không biết anh đã muộn bao lâu, nhưng chỉ cần anh chìm xuống với tốc độ đủ nhanh, thì chắc chắn có thể tìm được Hứa Minh Tâm.
Anh đã bỏ quên bơi lội, nín hơi, tùy ý để mình chìm xuống.
Cuối cùng anh đã nhìn thấy bóng người ở đáy nước.
Hứa Minh Tâm phảng phất như đang ngủ, yên lặng khủng khiếp.
Anh cũng hy vọng, cô chỉ đang ngủ mà thôi.
Cuối cùng, anh đã đến gần Hứa Minh Tâm, dùng sức ôm cô vào lòng.
Anh không thể chết, anh nhất định phải cứu cô trở lại.
Nhưng... hình ảnh của bốn năm trước lại hiện ra trong óc anh.
Đầu đau như muốn nứt ra.
Anh dùng một tay ôm chặt Hứa Minh Tâm, một tay liều mạng ấn đầu.
Anh hai... nếu như trong biển thật sự có vong linh của anh, năm đó anh không cho em chết trong biển, bây giờ cũng sẽ không để em chết trong biển.
Em không thể chết, Hứa Minh Tâm càng không được xảy ra việc gì!
Có lẽ là tư tưởng cứu cô quá kiên định, cơ thể anh dần dần có thể hoạt động tự nhiên.
Anh nhanh chóng bơi lên mặt nước.
Toàn bộ đội cứu viện đã xuống nước, với hai người lên boong thuyền.
Giờ phút này, trên boong thuyền đã có đầy người bao vây.
Bác sĩ tới kiểm tra tình trạng vết thương, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, trên du thuyền không có thiết bị, cần phản nhanh chóng lên bờ."
"Anh, em đã chuẩn bị xong ca nô rồi, anh mau đưa Minh Tâm đi trước đi!"
Cố Yên đã nghĩ đến mọi khả năng, tất nhiên là chuẩn bị đầy đủ hết.
Cổ Gia Huy vội vàng ôm lấy Hứa Minh Tâm rồi cẩn thận ngồi xuống, nhanh chóng rời đi.
Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, anh chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trình Hoa đang ngây ra như phỗng.
Lạnh lùng nói ra sảu chữ.
"Nhà họ Trình, nợ máu trả bằng máu!"
Sau đó, anh đưa Hứa Minh Tâm rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trình Hoa nghe thấy câu này, cô ta đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, nửa ngày chưa đứng dậy nổi.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không còn tí huyết sắc nào, tựa như máu toàn thân đều bị hút ra vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn ông nội đang đứng trong đám người.
Ông Trình vô cùng đau đớn, vậy mà... ông ta đã né tránh ánh mắt của cô ta.
Cho dù ông ta muốn cứu, cũng không thể góp sức, hiện giờ mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nhân chứng vật chứng đều có, đây là tội danh giết người.
Lúc Trình Hoa trông thấy ông cụ chuyển ánh mắt không chịu nhìn mình, tâm đã lạnh thấu rôi.
Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện những người đói đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình.
Giết người không thành sẽ như thế nào?
Tù có thời hạn hay là tù chung thân.
Nhưng có một điểm chắc chắn là, cô ta sẽ ngồi tù.
Đường đường là cô chủ nhà họ Trình, thế mà lại đi tù, quả thực chính là trò cười vô cùng lớn.
Cho dù cô ta chết, cô ta cũng sẽ không ngồi tù!
Trình Hoa bất thình lình đứng lên, định nhảy xuống biển.
Nhưng Cố Yên đã dự đoán được từ trước, cô ấy lập tức ra tay.
Cô ấy chế trụ vai Trình Hoa, kéo người cô ta quay lại.