Nhưng không ngờ ở giờ phút quan trọng này, cậu hai lại vẫn còn một đứa con, thế mà muốn lấy đi một phần quyền cổ phần của cậu hai, sao anh ta cam tâm cho được.
Lần này, Cố Gia Huy rời khỏi Kinh Đô, anh ta biết đây là một âm mưu, cho nên ảm binh bất động.
Nhưng tiếc là đứa con trai ngu xuẩn kia của anh ta đã phạm phải sai lầm lớn đến vậy, cho dù anh ta liều mạng giải thích người bắt cóc Cổ Cố không phải là mình, đoán chừng cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Bởi vì anh ta là kẻ duy nhất bị tình nghi!
Tất cả mọi chuyện, anh đều không thể chứng minh mình trong sạch, bởi vì anh ta vốn không hề trong sạch.
Anh ta lựa chọn im lặng, xiết chặt nắm đấm. "Con không còn lời nào để đúng, đúng không? Mọi việc mà con làm bao nhiêu năm nay, bố đều thấy hết, cũng là bố nồi giáo cho giặc, chưa dạy dỗ con cho tốt! Bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, tập đoàn Cổ Thị là của cậu hai, trước tiên giao cho cậu ba quản lý. Con và Cố Tử Vị đi xuống công ty phía dưới, không có sự đồng ý của bố, không
được phép quay về Kinh Đô, bố... coi như không có đứa con trai như con!"
Ông ấy chỉ có thể làm như vậy, như thế mới có thể giữ được tính mạng của Cố Trác Đông.
Không đến giây phút cuối cùng, ông ấy không muốn nhìn thấy bất kỳ một cỗ thi thể nào của nhà họ Cố nữa.
Cố Trác Đông nghe thấy lời này, thân thể cao lớn run lên, cả người lảo đảo lùi về sau.
Anh ta va vào vách tường, khó khăn ổn định thân hình. "Cái này không công bằng! Bao nhiều năm nay, toàn là con quản lý Cố Thị tại sao con phải chắp tay nhường cho người ta! Bố thiên vị, nếu không phải bố bảo vệ cậu hai, cậu ba, muốn cho bọn họ quyền thừa kế, con cũng không thể biến thành cái bộ dạng như bây giờ. Con là con trưởng, con là con trai cả của bố, con phụng dưỡng bố bao nhiêu năm nay, bố
đối xử với cô như vậy sao?"
"Bố thiên vị ư? Nếu bố mà thiên vị cậu ba, thì bây giờ con đã mất mạng từ lâu rồi? Bố đã quá dung túng con, nên mới khiến con biến thành cái bộ dạng như bây giờ. Nếu con dám bước vào Kinh Đô nửa bước, vậy thì con... sẽ không có một cái gì cả. Bố sẽ công khai cắt đứt quan hệ bố con với con, xóa con ra khỏi gia phả nhà họ Cố."
"Không phải con nghĩ bố không công bằng sao? Bố còn có thể không công bằng nữa cơ, khu khų..."
Ông cụ kích động ho khan dữ dội, Cố Gia Huy tiến lên vỗ lưng cho ông ấy.
Cố Gia Bảo dùng sức gõ mạnh cái gậy xuống mặt đất, phát ra tiếng cộc cộc.
Ông ấy tức đến nỗi sống lưng còng xuống, cả người run run.
Hồ đồ ngu xuẩn không yên, đúng thật là hồ đồ ngu xuẩn không yên.
Không bao giờ tìm nguyên nhân ở chỗ mình, lúc nào cũng là lỗi của người khác.
Cậu hai, cậu ba hoàn toàn không có ý tranh giành gia sản của anh ta, nhưng anh ta lại có lòng đa nghi quá nặng, chưa bao giờ tin tưởng bọn họ!
Chuyện đã tới nước này, đã thành cái dạng này rồi, ông ấy không trách được người khác, chỉ trách mình đã quá dung túng cho Cố Trác Đông.
Cổ Trác Đông nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cố Gia Bảo đuổi ra ngoài.
Sau đó, người giúp việc nói: "Ông chủ, cậu cả đang quỳ ở bên ngoài, xin ông thu hồi quyết định."
"Để nó quỳ! Trong mắt nó chỉ có vinh hoa phú quý. Anh nói cho nó biết, nếu mà muốn Cố Thị thì không cần Cố Tử Vị. Muốn Cố Tử Vị thì không được đòi Cố Thị, cho nó chọn một!"
Cố Gia Bảo tức giận nói.
Người giúp việc đi xuống tầng truyền lại, sau đó nhanh chóng quay lại.
"Cậu cả... cậu cả nói rồi..." Người giúp việc ấp a ấp úng, có chút không dám nói.
"Nó nói cái gì!"
Ông cụ gõ mạnh cái gậy xuống mặt đất.
"Cậu cả nói là muốn Cố Thị, không cần cậu Tử Vị nữa."
"Thằng khốn!"
Cố Gia Bảo nghe được câu này, ông ấy tức đến run cả người, lại còn tức đến nỗi nhổ ra một ngụm máu, ngất xỉu.
Trong lòng Cố Gia Huy run lên, anh vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới.
Lửa giận công tâm.
Ông cụ tuổi đã cao, không chịu được kích thích, cho nên hộc máu ngất xỉu.
Cố Gia Bảo nhìn thấy ông ấy hôn mê, anh biết anh không được mềm lòng, một ngày chưa diệt trừ Cố Trác Đông, vậy thì Hứa Minh Tâm sẽ còn gặp rất nhiều nguy hiểm.
Cố Trác Đông muốn mạng của mình, thì chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh anh.
Anh vì bản thân mình, còn càng là vì Hứa Minh Tâm nữa.
Chuyện trước kia, tuyệt đối không thể xảy ra thêm nữa.
Cố Gia Huy đi ra ngoài cửa, Cố Trác Đông vẫn đang quỳ ở cửa.
Buổi tối càng về khuya, trời càng lạnh.
Cố Trác Đông ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, trong mắt mang theo màu thị huyết.
"Cố Gia Huy, tôi sẽ không tha cho cậu."
"Bây giờ anh không có tư cách kiêu ngạo với tôi, anh cũng không xứng làm kẻ địch của tôi nữa, bởi vì, tôi sẽ không cho anh có bất kỳ cơ hội trở mình nào."
Anh lạnh giọng nói.
"Tôi rất hận, hận lúc trước không giết chết cậu! Đáng lẽ ra tôi không nên mềm lòng, để lại tại họa là cậu!"
Anh ta nghĩ là Cố Gia Huy đã mất đi dung nhan rồi, không chịu cú sốc là sự ra đi của Cố Trường Quân và thất bại hoàn toàn. Vậy thì không còn bất kỳ uy hiếp nào với mình nữa.
Không ngờ... lòng dạ anh sâu như vậy, che dấu suốt bốn năm trời.
Có trách thì chỉ trách khi xưa không diệt trừ anh thôi!
"Bây giờ tôi đang sống, còn anh, vĩnh viễn không thể trở mình."
"Thủi lắm..."
Cố Trác Đông còn chưa nói xong, Cố Gia Huy đã đạp anh ta một cái, không đợi anh ta đứng lên, giày của Cố Gia Huy đã đạp lên lưng anh ta, đạp thật mạnh khiến anh ta ngã lại.
Cố Trác Đông phẫn nộ gào lên, anh muốn bảo người hỗ trợ, nhưng lại không có ai dám tiến lên.
"Cảm giác thất bại thảm hại, thế nào? Anh cả của tôi."
Lời này, vô cùng âm u lạnh lẽo.
So với đao còn sắc lạnh hơn, so với sương đêm còn lạnh hơn.
Cố Trác Đông nghe thấy vậy, trái tim lộp bộp một chút.
"Anh cả, anh đã trải nghiệm cảm giác tử vong bao giờ chưa? Cái kiểu sợ hãi lan tràn đó, lan khắp toàn thân."
Cố Trác Đông nghe thấy câu nói lạnh như băng của anh, anh ta cảm thấy nổi da gà.
Đúng lúc này, anh ta cảm nhận được một thứ lạnh lẽo, đặt lên đầu anh ta.
Là... súng.