Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người mẹ đó nghẹn ngào khóc nức nở, cầu xin anh ta hãy giết cả mình đi. 

Nhưng kẻ độc ác làm thinh, khẩu súng lục ấn vào bụng của người phụ nữ có thai, nhát sủng này mà nổ ra thì một xác hai mạng. 

"Ông xã... cứu em..." 

Người phụ nữ có thai đó sợ đến mức cả người run cầm cập, hai mắt đẫm lệ nhìn chồng. 

Người đàn ông của cô ta muốn đứng lên, nhưng lại bị kẻ bắt cóc quát bảo đứng lại. 

"Con mẹ nó mày ngồi xổm xuống cho tao, nếu không thì vợ mày cũng sẽ mất mạng!" 

"Đi đóng cửa cho ông đây, trong khẩu súng của tao vẫn còn bảy viên đạn, chỗ này có mười mấy người, tạo từ từ tới!" 

Lần này, không còn ai bảo không đóng cửa nữa, nhân viên cửa hàng run lẩy bẩy đi đóng cửa. 

Cuối cùng cảnh sát đã bao vây cửa hàng châu báu này, bên ngoài toàn là quân nhân trang bị vũ trang đầy đủ. 

Nhưng mà người bên trong nhìn thấy bọn họ thì lại không hề có cảm giác an toàn. Cổ Yên bảo vệ Hứa Minh Tâm ở sau lưng, cô ấy nói: “Rõ ràng anh ta là tội phạm phạm tội hình sự nhiều lần, giết người không do dự một tí nào, tính người đã mất, chuyên chọn trẻ em phụ nữ có thai để xuống tay. Thân thủ tôi khá được, có thể mạnh tay một trận, cô trốn trong đám người, ôm lấy đầu... nhìn thấy cây cột kia không? Nghĩ cách trốn ra sau đó, 

chỗ đó tương đối an toàn." 

"Cô muốn lên à?" 

"Tuy tôi là bác sĩ, nhưng cũng có quân hàm, cũng nên vì dân phục vụ. Công phu quyền cước của tôi không tệ, chắc hẳn khả năng ngắm bắn chuẩn của anh ta sẽ không tốt lắm đâu, anh ta chỉ có thể dựa vào khoảng cách gần, tôi sẽ cố hết sức bảo toàn chính mình." 

Cố Yên gặp nguy không loạn, trái lại còn tỉnh táo phân tích. 

Cô ấy xem hết kết cấu trong cửa hàng, rồi nghĩ xem lát nữa mình sẽ né súng như thế nào. 

Mặc dù bên trong cửa hàng này rộng, nhưng người cũng nhiều, một khi mình tránh được, có lẽ người gặp họa chính là người khác. 

Nhất định phải nhanh chóng ra đòn chuẩn một chút! 

Mắt thấy hai bên cứng cùng không xuống, Cố Yên vỗ vỗ Hứa Minh Tâm, để có chuẩn bị hành động. 

Hứa Minh Tâm không ngăn được, cô biết lúc này mình chính là một con gà yếu. 

"Này!" 

Cố Yên giơ hai tay rồi đứng lên, thu hút sự chú ý của mọi người. 

Kẻ bắt cóc nhìn lại đây, anh ta hung hăng híp mắt lại rồi nói: "Cô đứng lên làm cái gì, cô 

không sợ chết à?" 

"Sợ, chính vì sợ cho nên mới tới thương lượng với anh?" 

"Thương lượng ư?" "Anh muốn sống đúng không? Hiện giờ anh chỉ có thể bảo đảm nhất thời anh không chết, nhưng mà anh không chạy được. Anh không dám khống chế đàn ông, bởi vì sức phản kháng của đàn ông khá mạnh, anh sợ mình sẩy tay, anh đã khống chế bà bầu này, đúng là rất an toafnn, nhưng anh không đưa cô ta đi được, cô ta hành động bất tiện, nói không chừng còn kéo chân sau của anh 

"Anh xem tôi xem có thể làm con tin được không, tôi gầy ốm, sức không lớn. Hơn nữa thân phận của tôi, chắc chắn anh có hứng thú. Tôi là cô tư của tập đoàn Cô Thị, anh lấy tôi làm con tin, sau khi đi ra ngoài không ai dám nổ súng! Thế nào?" 

"Cô tư của tập đoàn Cố Thị?" Kẻ bắt cóc nghe thấy lời này thì nhíu chặt chân mày, anh ta đang nghĩ xem cách này có được không. 

Anh ta cụp mắt suy tư, Cố Yên đang đi đến phía trước, cô ấy cũng quay đầu lại liếc nhìn Hứa Minh Tâm. 

Cô lùi về phía sau đám người, và đang cố gắng di chuyển từ từ tới sau cây cột. 

Cô ấy thu hút toàn bộ sự chú ý của tên bắt cóc, cho Hứa Minh Tâm có đủ thời gian. 

Đúng lúc này, kẻ bắt cóc bất ngờ ngẩng đầu lên, rồi cười lạnh nói: "Tôi nhớ ra rồi, cô là quân ý! Hàng năm sống cùng với bộ đội ở vùng biên giới. Cô bảo cô gầy yếu, sức nhỏ, ông đây sẽ tin chắc? Chỉ sợ cô muốn giết chết tôi đấy chứ!" 

Cố Yên nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, cô ấy tưởng tên này là một tên nông dân nhà quê, không ngờ anh ta còn biết rất nhiều chuyện ở Kinh Đô. 

Mẹ nó, thật con mẹ nó khó đối phó, lẽ nào phải cứng rắn lên sao? 

Cố Yên thầm chửi một tiếng, nhưng trên mặt vẫn thì vẫn tỉnh bơ, cô ấy cười cười: "Anh cũng biết nhiều đấy nhỉ." 

"Hôn sự của cô và nhà họ Bạch đã truyền khắp Kinh Đô rồi, hai nhà mạnh kết hợp với nhau, tôi cũng có nghe nói. Có trách thì chỉ trách cô thiểu khiêm tốn, bằng không tôi đã mắc lừa thật rồi." 

"Nhưng điều tôi nói là sự thật, thân phận của tôi bày ra ở đó, chỉ có cưỡng ép tôi, tôi mới có thể bảo đảm anh ra ngoài được bình yên vô sự. Người của nhà họ Cố, cảnh sát không dám động đầu." 

"Vậy sao? Cô là nhân viên cửa hàng phải không? Cô ta tới một mình hay đi cùng ai nữa?" 

Kẻ bắt cóc hỏi nhân viên cửa hàng, Cố Yên nghe thấy vậy thì trong lòng lộp bộp một chút. 

Nhân viên cửa hàng sợ kẻ bắt cóc, nên đành phải khai Hứa Minh Tâm ra. 

Hứa Minh Tâm mắt thấy sắp bò đến sau cây cột rồi, không ngờ một ánh mắt thâm độc lại tìm đến, dọa cô ấy lập tức không dám động đậy nữa. 

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Minh Tâm, kẻ bắt cóc cười lên: "Thì ra cô tư nhà họ Cố và con gái nuôi nhà họ Ngôn là bạn bè. Bắt cóc cô có nguy hiểm, bắt cóc một học sinh chắc không có nguy hiểm đầu nhỉ!" 

"Anh..." 

Sắc mặt Cổ Yên lập tức tái nhợt, cô ấy sốt ruột toát mồ hôi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. 

"Cô qua đây, thay thế người phụ nữ có thai này, bằng không tôi giết luôn cô ta!" 

"Đừng... đừng giết tôi!" 

Người phụ nữ có thai hét lên, lúc này máu tươi dần ngấm ra và làm ướt quần của cô ta. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK