Hứa Minh Tâm ở nhà họ Hứa không lâu lắm, La Xuân Hương liền tới rồi.
Nếu không phải dì Lưu liều chết ngăn cản, chỉ sợ móng tay của La Xuân Hương đã cào rách mặt của Hứa Minh Tâm rồi.
Cô ta vừa cấu vừa đánh, trên mặt cô toàn là vết bầm, ngay cả dì Lưu cũng bị vậy.
La Xuân Hương định đưa cô vào trong nhà, trừng phạt một trận, nhưng lại bị dì Lưu ngăn cản.
"Bà CỐ, cho dù cô chủ nhà chúng tôi phạm lỗi, thì cũng phải chờ ông Hứa về xử lý. Bà Cố không thể đưa cô chủ đi, lạm dụng tư hình!" "Tôi thấy đầu óc bà có vấn đề rồi đấy! Cô ta đã hại con dâu tôi, tôi không có tư cách sao? Tôi lạm dụng từ hình cũng tốt hơn cô ta, cái đồ lòng dạ ác độc, đẩy con dâu tôi xuống lầu. Trong bụng của con dâu tôi có một cái thai hơn một tháng rồi đấy! Rốt cuộc cô ta có phải là con người không hả, cô ta hại chắt trai của nhà họ Cố như vậy!
Trong lòng La Xuân Hương vẫn còn ghi hận chuyện của Cố Yên, giờ Có Yên không ở Kinh Đô, cô ta đầy một bụng lửa giận không có chỗ phát tác, Hứa Minh Tâm lại ở đây.
Bọn họ là người một nhà, chị em liền tâm mà!
"Tôi không làm!"
Cô lắc đầu liên tục: "Tôi không có đẩy Hứa An Kỳ, tôi không có lý do gì, tôi điên sao? Tôi ra tay với một phụ nữ có thai! Dì Lưu nói đúng, tôi phải chờ bố về xử lý, tôi không đi với cô!"
Cô liều mạng lùi về sau, nhưng lại bị La Xuân Hương bắt lấy cổ tay.
Móng tay của La Xuân Hương rất dài, bấm vào thịt đau lắm.
Cô không thể rời khỏi đây, Hứa Văn Mạnh chắc chắn sẽ không đánh chết mình.
Nếu mà đi cùng La Xuân Hương, mình còn mạng sao?
Buổi chiều là Cố Gia Huy trở về rồi, cô chỉ cần trì hoãn đến lúc đó là được!
"Cô đố kỵ trong bụng An Kỳ nhà tôi có thai, trước đây cô đã có oán hận chất chứa sâu sắc với An Kỳ, cô làm ra cái chuyện ác động này cũng không khó đoán. Chắc chắn là cô muốn giả vờ là tự An Kỳ ngã xuống, rửa tội cho mình!"
"Tôi không có, không có nhân chứng, cô đừng có mà ngậm máu phun người!"
Đúng lúc này, Hứa Văn Mạnh đã về, khuôn mặt ông ta âm trầm, ông ta nói: "Ai nói là không có nhân chứng? Hành vi của con nghiệt nữ là mày đã bị người ta nhìn rõ rồi!"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, sáng nay cô dậy rất sớm, trong phòng khách chẳng có một người nào cả, sao lại có người trông thấy chứ?
Lẽ nào... muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do sao?
Hứa Văn Mạnh dẫn thím Trương ra, bà ta được biết là người cũ của nhà họ Hứa, vẫn luôn phụ trách quét tước vệ sinh.
Thím Trường và dì Lưu tới nhà họ Hứa gần bằng nhau, bọn họ vẫn coi nhà họ Hứa như nhà mình.
Cô dám chắc chắn, cô dám khẳng định lúc đó thím Trước không có mặt ở phòng khách! Nhưng thím Trương cúi mặt, run rẩy nói: "Lúc đó tôi đang lau sàn ở dưới cầu thang, tôi nghe thấy tiếng có cả và cô hai xảy ra tranh luận ởlên lầu. Hình như là vì một ít chuyện nhỏ trước đây, sau đó tôi liền trông thấy cô hai đẩy cô cả. Cô hai... có thể là
hành động vô ý, nhưng... đúng là đã đẩy người."
"Nói nói dối, bà có gan thì nhìn vào mắt tôi mà nói!"
Hứa Minh Tâm thảm thiết quát.
Thím Trương nghe thấy vậy thì trong lòng run lên, sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe ra.
Thím Lưu cũng đau đớn nhìn bà ta: "Bà và tôi đều nhìn cô cả và có hai lớn lên, có hai là người thế nào, lẽ nào bà không rõ sao, bà Trương, bà phải nói sự thật!"
"Sự thật..."
Thím Trương nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Hứa Minh Tâm, còn có ánh mắt tuyệt vọng bị thương kia nữa, trong lòng cũng không phải tư vị gì.
Tất nhiên là bà ta biết tính tình của Hứa Minh Tâm, nhưng bây giờ không phải là bà ta muốn mạng của cô hai, mà là ông chủ và nhà họ Cổ không dung thứ!
Bà ta cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Tâm, rồi nói: "Sự thật cũng là như vậy, là cô hai đã đẩy cô cả."
"Thím Trương..."
Giọng nói của Hứa Minh Tâm run run, trái tim đau đến rỉ máu.
Mặc dù thím Trương không đối xử đặc biệt với mình, nhưng cũng sẽ không làm khó mình quá nhiều, nhiều lúc cũng mắt nhắm mắt mở.
Cô và thím Trường không có tình hữu nghị sâu sắc gì, bây giờ bà ta hại mình, cũng không trách được.
Có trách chỉ trách...
Nhà họ Hứa không chứa mình, bố cô cũng không tin mình, ông ta nghĩ cô là một nỗi nhục.