Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này, cô ấy đã chuẩn bị rất lâu, đã rối rắm rất lâu.

 

Từng chữ đều là cục đá lửa nóng nhất, thiêu cháy phế phủ.

 

Nhìn thì nhẹ nhàng qua loa, kỳ thực... đã tiêu hết sạch toàn bộ dũng khí của cô ấy, mới dám dũng cảm, giải quyết dứt khoát như thế.

 

Cô ấy mặc kệ rốt cuộc tình cảm mà Lệ Nghiêm dành cho mình là gì, dành cho Bạch Thư Hân là gì, cô ấy từ bỏ trước, không cần anh ta nữa trước.

 

Sau này, cho dù anh ta có hiểu rõ rồi thì cũng không liên quan đến cô ấy nữa.

 

Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, môi mỏng há ra, nhưng lại không biết phải nói gì.

 

Anh ta hiểu Cố Yên, nếu cô ấy không cam lòng, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận câu "xin lỗi" này, còn hiện tại, cô ấy lại gật đầu đồng ý.

 

Từ nay về sau, anh em mỗi người tự lấy vợ gả chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau...

 

Những chữ này, từng chữ rơi vào trong lòng, đều đâm phát đau.

 

Cố Yên cảm thấy những gì phải nói mình đã nói hết rồi, anh ta cũng không có tỏ thái độ.

 

Giữ im lặng, cô ấy coi như là đã chấp nhận. Cô ấy nói: "Vậy thì giữa chúng ta cũng không còn gì hay để nói nữa, sau khi trở về em sẽ tự động xin chuyển công tác, anh cũng không cần lo là gặp mặt em sẽ xấu hổ. Lệ Nghiêm, chúng ta hợp được tan được, hy vọng... có gặp lại thì cũng không khó xử. Thôi bỏ đi, anh và em, đừng gặp lại nữa thì tốt hơn. Sau khi từ biệt như này, về sau coi như người

 

lạ."

 

Cố Yên thản nhiên nói, sau đó cô ấy quay người rời đi, nhưng không ngờ Lệ Nghiêm lại tiến lên một bước, nắm chặt lấy bàn tay của cô ấy, ngăn cô ấy đi.

 

Cô ấy hất ra hai cái, nhưng không có kết quả.

 

Cô ấy quay đầu lại nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn anh ta chằm chằm.

 

"Bác sĩ Lệ, bây giờ anh có ý gì?"

 

Bác sĩ Lệ...

 

Cô ấy xưng hô xa lạ như vậy, trái tim của anh ta... hơi đau.

 

"Anh đã nợ em, thì phải trả."

 

"Trả cái gì? Lấy cái gì để trả?"

 

"Bản thân anh, cả đời."

 

Cố Yên nghe thấy câu này, trái tim hung hăng run lên.

 

Nếu như cô ấy nghe được câu này trước khi chưa xảy ra chuyện này, cô ấy sẽ tràn ngập vui mừng, hưng phấn chết đi được.

 

Nhưng mà, bây giờ nghe câu này, sao lại làm lòng người đau đến vậy cơ chứ?

 

Cô ấy thở ra một ngụm trọc khí, rồi nói: "Bác sĩ, anh không nhìn thấy vấn đề giữa chúng ta sao?"

 

"Vấn đề gì?"

 

"Sao anh lại ngu xuẩn như vậy? Anh không nhận ra là giữa chúng ta chặn ngang một Bạch Thư Hân sao?"

 

"Em ấy là em gái anh!"

 

"Em gái ư?" Cố Yên lặp lại hai chữ này, cô ấy thấy nực cười, cười nhạo ra tiếng.

 

Một tiếng cười ngắn ngủi, rơi vào lòng Lệ Nghiêm, làm cho trái tim anh ta hơi cứng lại, hô hấp cũng căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK